Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 97: Phân biệt đối xử




Những ngày sau trôi qua yên bình. Vụ rượt đuổi giữa cảnh sát và chiếc xe màu bạc đã không còn là chủ đề bán tán sôi nổi trên các trang mạng. Vụ án giết người hàng loạt cũng đã được làm rõ, hung thủ thật sự đã bị bắt, giải oan cho Lưu Y Tuyết.

Tuy vậy khi gặp mặt vị bộ trưởng kia, đôi vợ chồng vẫn bị ông oán trách vì đã gây ra cái trò nguy hiểm như bỏ trốn như thế kia, gây cho ông biết bao nhiêu rắc rối. Bù lại, ông đòi nợ bằng cách hẹn Khải Minh Quyết thêm một chầu rượu nữa.

Sau khi gọi điện cho bố chồng, Lưu Y Tuyết vô cùng ăn năn hối lỗi. Khải Minh Quyết khi nghe phải "trả nợ" cho các con thì như người mất hồn, vị bộ trưởng đó có tửu lượng không giới hạn mà cứ bắt ông phải uống theo.

Khải Minh Quyết ấm ức tìm chỗ xả giận, vì vợ không cho mắng con dâu nên đành kiếm Khải Minh Kiệt cãi nhau. Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Khải Minh Quyết thua mất hết mặt mũi.

Gọi điện cho con dâu, ông khóc ròng: "Con dâu, chồng con nó mắng bố..."

Lưu Y Tuyết cạn lời.

Sau thời gian dài nghỉ dưỡng tại Pháp, Lưu Y Tuyết nằng nặc đòi về nước. Khải Minh Kiệt cũng thuận theo, Vương Mặc Thoại nói phụ nữ mang thai khó chiều, sáng nắng chiều mưa, phải nhịn không phản kháng.

Về đến nước, sau khi chiều vợ hết cái này đến cái kia, cái gì cũng đáp ứng, Khải Minh Kiệt nhọc nhằn ngả người xuống sofa, bộ dạng như chỉ cần chạm nhẹ cũng tan chảy đi mất.

Lưu Y Tuyết ngồi nhìn Khải Minh Kiệt mà bật cười. "Khó khăn lắm hả?"

Khải Minh Kiệt xụ mặt. "Anh chưa từng làm việc gì mà mệt như thế này."

"Em nghi ngờ sau khi sinh con ra anh lại nhét nó lại vào bụng em mất."

Khải Minh Kiệt nhếch mày. "Sao lại thế?"

"Vì sinh con ra anh sẽ là người trông. Ăn uống, vệ sinh cá nhân, sinh hoạt hàng ngày... Anh sẽ phải lo cho con." Lưu Y Tuyết giơ tay ra đếm.

Khải Minh Kiệt bật dậy. "Nó không tự làm được hả?"

"Thế anh sinh ra cũng chỉ đặt đâu nằm đấy thôi, có làm được gì đâu?"

Khải Minh Kiệt ỉu xìu. "Trẻ con thật phiền phức. Giờ em không sinh nó ra được không?"

Lưu Y Tuyết lắc đầu. "Con đã hơn ba tháng rồi, không sinh không được."

"Anh cảm thấy hối hận."

Lưu Y Tuyết mỉm cười. "Muộn rồi."

"Vậy anh xả giận lên em." Nói rồi hắn sáp lại, cù trên cù dưới, Lưu Y Tuyết lăn lộn, "Nào! Dừng lại!"

Sau một hồi vận lộn nhưng không quá đà, Lưu Y Tuyết nằm trên sofa thở hổn hển. "Anh đợi đó. Lát nữa biết tay em."

Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện rộn ràng của đôi vợ chồng. Khải Minh Kiệt thở dài, lết người ra đến cửa.

"Con dâu ta đâu rồi, để ta vào xem nào!" Dương Ánh Nguyệt nhìn thấy Khải Minh Kiệt liền đẩy đẩy người hắn ra, nhưng bị hắn chặn lại không cho vào.

"Ai là con ruột của mẹ thế?"

Dương Ánh Nguyệt nhíu mày. "Đương nhiên là con rồi. Nhưng con dâu quan trọng hơn." Nói rồi bà đẩy hắn ra ngoài, bản thân chui vào trong nhà. "Giờ mẹ nghĩ lại rồi, không có con cũng được, có con dâu là tốt rồi."

Khải Minh Kiệt cảm thấy bản thân bị đả kích. Đây là một sự phân biệt đối xử không hề nhẹ giữ con ruột và con dâu!

Khải Minh Quyết bị chặn đứng ngoài cáu gắt, "Mày định để bố đứng ngoài đường hay gì?"

Khải Minh Kiệt lườm nguýt. "Một sáng kiến hay. Ngoài đường mát lắm, ông đứng chơi với con chó nhà hàng xóm cũng được." Vừa dứt lời, Khải Minh Kiệt thẳng tay đóng cửa, bỏ mặc Khải Minh Quyết ngơ ngác ngoài đường.

Ông dậm chân, "Thằng con trời đánh này! Mày mở cửa cho bố vào mau!"

Lưu Y Tuyết từ bên ngoài nói vọng ra, "Anh có năm giây trước khi bị nhốt cùng ông ấy."

Khải Minh Kiệt ngay lập tức quay đầu, chạy vút ra mở cửa. Khải Minh Quyết giật mình ôm ngực, "Mày dọa chết bố rồi!"

Khải Minh Kiệt nhìn ông với ánh mắt thù địch. "Có vào không thì bảo?"

"Vào chứ, mà mày ăn nói với bố thế hả?"

Vào đến nhà mà hai bố con cứ lườm đi lườm lại, lác hết cả mắt. Dương Ánh Nguyệt lườm lại, "Liếc mắt đưa tình hả?"

Hai bố con bật dậy khỏi chỗ. "Tình địch thì có!"

Lưu Y Tuyết ngồi ăn bánh uống trà mà cạn lời. Hình như hai bố con nhà này chưa bao giờ gặp nhau là hòa thuận nhỉ?

Dương Ánh Nguyệt sán lại bên con dâu, hỏi han các thứ. "Dạo này con thế nào, dưỡng thai có tốt không, Kiệt có chăm sóc con cẩn thận không, nó có ăn hiếp con không, con nói với mẹ..."

"Mẹ còn hỏi nữa là cô ấy ngốc ra đấy." Khải Minh Kiệt chèn mặt vào khoảng cách giữa Lưu Y Tuyết và Dương Ánh Nguyệt. Bà đẩy mặt hắn, "Có con ngốc thì có!"

Lưu Y Tuyết tủm tỉm. Cô vừa nghĩ ra sáng kiến hay. Lưu Y Tuyết lắc lắc tay mẹ chồng, giọng điệu đáng thương. "Mẹ, Kiệt ăn hiếp con, bắt con làm cái này cái kia, bản thân thì nằm ườn trên sofa, xem điện thoại suốt ngày..."

Khải Minh Kiệt giật mình. "Hả?"

Dương Ánh Nguyệt bật lên. "Nó dám làm như thế? Con còn đang mang thai cháu nội của mẹ, thằng nhóc này!" Bà lên tiếng gọi chồng, "Thằng con yêu quý của anh ăn hiếp con dâu này!"

Khải Minh Quyết bật dậy khỏi ghế. Ông đuổi theo đá Khải Minh Kiệt, "Thằng con trời đánh! Con dâu ta mà mày cũng dám sai bảo à! Có biết Khải gia có truyền thống sủng vợ không? Nhóc con!"

Hai bố con rượt đuổi quay nhà, tuy đã có tuổi nhưng Khải Minh Quyết không hề thua kém gì con trai. Khải Minh Kiệt bị đá khắp người ré lên, "Lát nữa anh sẽ tính sổ với em!"

Dương Ánh Nguyệt nắm lấy tay Lưu Y Tuyết, cưng chiều. "Con đừng lo, có gì mẹ bảo kê. Cứ hành hạ nó nhiều vào, nó coi trời bằng vung lâu rồi, giờ có người hành hạ nó mẹ vui lắm."

"Vâng, mẹ." Lưu Y Tuyết thầm thương cảm cho Khải Minh Kiệt. Có bố mẹ không tiếc con ruột thế này đúng là khổ quá mà.