Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 90: Bữa sáng miễn phí




Rầm!

Tiếng cửa bật mở làm Lưu Y Tuyết thức giấc. Cô nheo mắt, bóng dáng của Khải Minh Kiệt xuất hiện trước khung cửa. Lưu Y Tuyết vươn tay về phía hắn, nhưng toàn thân như thể không có chút sức lực nào.

Vùng eo bị đè bằng vật nặng, khiến Lưu Y Tuyết vặn vẹo người, đạp cái thứ đang đè eo đến đau chết kia xuống. Khó khăn ngồi dậy, cô nhìn vào vật mình vừa đạp, giật nảy mình.

Bên cạnh nơi cô nằm là gã đàn ông lưu manh ban nãy!

Lưu Y Tuyết giật thót, ngó nhìn toàn thân. Quần áo còn nguyên vẹn nhưng nhiều chỗ xộc xệch, tóc tai rối tung, trên trán còn xuất hiện lớp mồ hôi mỏng. Cô quay đầu nhìn Khải Minh Kiệt, hắn đang đứng im như tượng, đôi mắt hình viên đạn như sáng rực lên, biểu cảm rõ ràng không vui.

Chưa kịp lên tiếng, từ đằng sau lưng Khải Minh Kiệt bỗng thò ra một khuôn mặt thanh tú. Vô Nhất Song tiến lại đứng ngang hàng với Khải Minh Kiệt, cảnh tượng trông giống nam nữ chính bắt gian đôi tra nam tiện nữ.

"Lưu tiểu thư, ban ngày ban mặt, cũng đặc sắc quá đó?"

Lưu Y Tuyết nhíu mày. Thủ đoạn này của cô ta thật sự đáng khinh. Lưu Y Tuyết rời ánh mắt sang phía Khải Minh Kiệt, lúc này hắn đã hoàn hồn, tiến lại gần cô.

Trong lòng cô tự hỏi, hắn có tin tưởng cô không?

Khải Minh Kiệt bước từng bước chậm rãi đến gần chiếc giường nơi mà vợ chồng hắn từng nằm. Không lâu sau, hắn trực tiếp bế Lưu Y Tuyết lên.

Gã đàn ông trong bộ dạng hóa trang của Vương Mặc Thoại nằm bên cạnh mắt nhắm mắt mở, vừa vươn vai lên thì bị đạp một phát vào bụng. Hắn đau đớn hét lên, "Chết tiệt!"

"Sao mày dám đạp vào bụng tao?" Gã đàn ông vừa tỉnh dậy liền bị ăn một cú đạp đau điếng, tức tối điên lên. Khải Minh Kiệt mặt lạnh như băng, vung chân lên đạp thẳng vào mặt gã. Gã đập thẳng lưng vào tường, mặt thì rát, bụng thì nhức, giờ toàn thân càng thêm đau.

Không chờ cho gã kia hồi phục, Khải Minh Kiệt một lần nữa vung chân lên, đạp thêm một phát vào mạng sườn của gã. Gã hét lên đầy đau đớn, co rúm lại vào một góc.

Hả hê, hắn bế Lưu Y Tuyết rời khỏi căn phòng. Vô Nhất Song nhường đường cho hắn, còn dõi theo hắn đi khuất bóng thì thôi. Cô quay đầu nhìn gã đàn ông vừa bị ăn hành, lắc đầu chép miệng.

"Chậc. Vô dụng thật đấy."

Không lâu sau tiếng chuông cửa vang lên, từ bên ngoài Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi liên tiếp nhấn chuông cửa. Triệu Tuyết Nghi sốt ruột, "Không phải xảy ra chuyện gì đấy chứ? Khải Minh Kiệt về nhà làm gì?"

Vương Mặc Thoại lo lắng, "Anh không biết, nhưng chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì.". truyện kiếm hiệp hay

Cảnh cửa bật mở, Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi đồng thanh, "Tiểu Tuyết!"

"Nhầm người rồi." Vô Nhất Song cười mỉm. "Tôi là Vô Nhất Song."

Triệu Tuyết Nghi nhíu mày, "Sao cô lại ở đây? Tiểu Tuyết đâu?"

"À, Kiệt đang chăm sóc trên kia đó. Cảnh tượng vừa nãy rất thú vị, tiếc là hai người đến muộn." Vô Nhất Song mở cửa cho hai người vào.

Vương Mặc Thoại nắm lấy tay Triệu Tuyết Nghi. "Tiểu Nghi, ta đi xem."

"Vâng!"

Ngước nhìn Vương Mặc Thoại cùng Triệu Tuyết Nghi chạy lên tầng, Vô Nhất Song cười mỉm.

Cảm giác thật không dễ chịu chút nào.

Trong phòng của hắn, Khải Minh Kiệt đặt Lưu Y Tuyết vào bồn tắm, trực tiếp c ởi quần áo cô ra, xối nước vào cơ thể cô. Lưu Y Tuyết cảm nhận được làn nước liền giật bắn mình, lấy tay che mắt.

Không lâu sau, Khải Minh Kiệt đã hoàn thành việc tắm rửa cho Lưu Y Tuyết. Hắn lau khô người, bế cô lên giường. Cắm máy sấy, hắn tiếp tục công việc sấy tóc.

Cả quá trình, hắn không nói lấy một lời, làm Lưu Y Tuyết cứ thấp thỏm lo âu. Suy nghĩ của hắn, cô chưa bao giờ đoán được. Vừa định mở miệng ra hỏi, nhưng lại nghẹn họng không nói ra được.

Sau khi sấy khô tóc, Khải Minh Kiệt ném máy sấy lên giường. Hắn đứng ở đó, đứng im thở đều. Từng nhịp từng nhịp đều đặn, Lưu Y Tuyết nhận ra hắn đang lấy lại bình tĩnh. Phương pháp này cô đã dạy hắn, chủ yếu là để làm dịu cảm xúc khi hắn không kiểm soát được.

Kết thúc nhịp thở mạnh, Khải Minh Kiệt tiến đến gần Lưu Y Tuyết. Hắn quỳ một gối để ngang hàng với cô, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn trước mặt.

Nuốt nước bọt, Lưu Y Tuyết lấy hết can đảm. "Anh có tin em không?"

Nhìn vẻ mặt thấp thỏm của Lưu Y Tuyết, Khải Minh Kiệt bật cười. "Tin chứ."

Lưu Y Tuyết chớp chớp mắt. "Thế sao còn tắm cho em?"

"Em không thấy khó chịu sao? Cơ thể đầy mồ hôi."

"Sao anh lại về nhà?"

"Em gọi anh mà?"

Lưu Y Tuyết bắt đầu quá trình tải lại trí nhớ.

Lúc vào bếp, cầm lấy con dao, tiện tay bấm gọi khẩn cấp cho Khải Minh Kiệt. Cô không muốn làm phiền hắn đâu, nhưng bản thân đang mang thai, không dám manh động.

Khoảnh khắc gã đàn ông kia lao đến chỗ cô cùng với con dao, Lưu Y Tuyết đã nhanh chóng tránh được, vừa định lao ra khỏi nhà thì bị túm lại, bịt thuốc mê.

Nhớ đến đây, Lưu Y Tuyết gật gù. Thì ra là bị tẩm thuốc mê nên cơ thể mới không có sức lực như vậy. Ra là thế.

Bỗng nhiên cánh cửa bật mở, Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi hốt hoảng. "Tiểu..."

"Á?"

Nhận thấy bản thân vừa phá bầu không khí, cặp đôi kia nhẹ nhàng bước vào, đóng nhẹ cửa. Triệu Tuyết Nghi lo lắng cuống cuồng lên, "Tiểu Tuyết? Chuyện gì đang xảy ra? Cậu có làm sao không? Tên xấu xí bên kia là ai? Hắn đã làm gò cậu chưa?"

"Em bình tĩnh đi. Chẳng phải họ đang nói chuyện với nhau sao." Vương Mặc Thoại kéo Triệu Tuyết Nghi ngăn không cho cô lao vào ôm Lưu Y Tuyết.

Khải Minh Kiệt quay đầu liếc xéo vẻ khó chịu, nhưng rồi Lưu Y Tuyết áp tay vào hai má hắn, quay đầu hắn đối diện với cô.

"Này, vụ bức ảnh kia em còn chưa hỏi đâu. Sao anh và cô Vô tiểu thư kia lại ôm nhau ngủ thế hả?" Lưu Y Tuyết bày ra vẻ mặt ghen tuông, với mùi dấm nồng nặc.

Khải Minh Kiệt phì cười, "Lúc còn ở cạnh cô ta, bọn anh có ngủ cùng nhau. Chỉ là ngủ thôi nhé. Cô ta muốn chụp ảnh nên lợi dụng lúc anh ngủ cô ta giả vờ nhắm mắt rồi chụp."

"À, thì ra còn ngủ cùng nhau. Xì." Lưu Y Tuyết bĩu môi quay mặt đi.

"Sao thế, ghen à?" Hắn cười cười.

"Ghen thì sao? Thấy chồng từng ngủ với bạn gái cũ, em cũng thấy tức chứ." Lưu Y Tuyết phồng má.

"Được, anh rất vui khi vợ anh ghen." Hắn đưa tay xoa đầu Lưu Y Tuyết.

"Xì."

Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi lại chui lủi vào một góc, khóc không ra nước mắt.

"Em mới biết cặp vợ chồng này rất có tâm, biết sáng em dậy muộn quên ăn nên giờ muốn phát bữa sáng miễn phí đây mà."

"Anh thấy chi bằng chúng ta phát lại, cho họ ăn đủ."

"Đừng có kiếm cớ để chiếm tiện nghi của em."

"Hehe. Bị phát hiện rồi."