Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 73: Con yêu




Chiếc Mercedes trắng tinh chầm chậm ngang qua các con phố. Hai người phụ nữ trong xe mắt phóng ra ngoài, vừa suy nghĩ vừa tìm kiếm.

"Ừm, là Khải tổng, đương nhiên anh ta chẳng thiếu gì. Vậy thì tặng cái gì thì được?" Triệu Tuyết Nghi dựa vào vai Lưu Y Tuyết, làm bộ dạng vắt óc suy nghĩ.

"Tiểu Tuyết có ý tưởng không?"

"Thành thật mà nói, trong đầu vẫn tắc nghẽn." Lưu Y Tuyết chán nản tựa mình vào cửa. Làm dự án trong tập đoàn cũng không khó bằng việc này.

"Để tôi nói một lượt, cậu chọn xem sao." Triệu Tuyết Nghi uống một ngụm nước, rồi bắt đầu liệt kê. "Cavat, vest, kính râm, dây chuyền, thắt lưng..."

Vương Mặc Thoại nhíu mày. "Sao toàn kể trang phục và phụ kiện vậy?"

Triệu Tuyết Nghi ngiêng đầu. "Trong manga chẳng phải nữ chính luôn tặng mấy thứ này cho nam chính sao?"

Vương Mặc Thoại thở dài ngán ngẩm, "Ra là đọc truyện tranh."

"Thì sao? Tôi chưa bao giờ tặng quà cho đàn ông, kinh nghiệm đâu ra?"

"Ý, không tặng quà cho bố bao giờ à?"

"Hơ hơ, tôi thẳng tính, hỏi luôn bố thích gì rồi mua cho ông ấy. Bố dễ tính lắm, chỉ cần là tôi mua thì đều thích hết."

Vương Mặc Thoại đập tay vào vô lăng. "Đấy, kiểu như cô và bố vậy, tình cảm giữa Tiểu Tuyết và Kiệt cũng chỉ cần có vậy. Chỉ cần là quà của đối phương, tự khắc muốn cất giữ mãi mãi..."

Rầm!

"Má ơi! Tiểu Tuyết, cậu có thể đừng đập mạnh vào cái gì đấy nữa không?" Triệu Tuyết Nghi bị dọa sợ lùi về phía sau, cách xa Lưu Y Tuyết. Cô cười trừ, "Xin lỗi xin lỗi."

"Vậy em có ý tưởng rồi?" Vương Mặc Thoại cười cười, quen nhau bao lâu, anh hiểu rõ mỗi khi thông suốt cô thường vui vẻ đập vào một vật cứng. Lần trước suýt nữa trúng đầu Khải Minh Kiệt, may là hắn tránh kịp thời.

"Về thôi, chúng ta không cần mua gì nữa."

"Ể, vậy thì tặng cái gì?"

Lưu Y Tuyết cười cười, "Tôi sẽ..."

Kít!

Chiếc xe phanh gấp, khiến Lưu Y Tuyết cả người xóc lên, không tự chủ lao đầu vào ghế lái.

"Lái xe vậy mà cũng ra đường." Vương Mặc Thoại mắng chiếc xe vừa chặn đầu xe của anh. "Xin lỗi, hai người có sao không?"

Triệu Tuyết Nghi ngồi lại vào ghế. Cô phủi quần áo, vừa nãy bất ngờ làm cô ngã cả xuống sàn. "Chưa chết được. Tiểu Tuyết có sao không?"

"Tiểu Tuyết?"

Lưu Y Tuyết gập người, ôm chặt lấy bụng. Mặt mày  cô tái mét, mồ hôi cũng chảy trên trán. "Tiểu Nghi, tôi khó chịu..."

"Bị xóc bụng sao? Có sao không?" Triệu Tuyết Nghi đỡ người Lưu Y Tuyết, Vương Mặc Thoại quay đầu đánh giá qua tình hình.

Phanh gấp cũng không đến nỗi nào, xóc bụng cũng có tái mét như vậy đâu? Lẽ nào...

"Tuyết Nghi, để Tiểu Tuyết ngồi lên, kê chân cô ấy lên vật thấp hoặc nâng chân lên cũng được. Tạo tư thế thoải mái nhất cho cô ấy ngồi."

"Được!"

.....

"Chúc mừng anh viện trưởng Vương, vợ anh đã mang thai được một tuần rồi!"

"Mang thai rồi?" Triệu Tuyết Nghi giật mình lùi ra sau Vương Mặc Thoại. Mang thai là chuyện hệ trọng, nhưng cũng không phải của cô mà sao thấy lo lắng thế nhỉ?

"Tình trạng thai nhi thế nào?"

"Ừm, rất khỏe mạnh. Thai phụ chú ý đừng để bị đả kích lớn, ăn uống đầy đủ dưỡng chất, tập những bài tập nhẹ nhàng..."

"Tôi hiểu, tự tôi có thể điều chỉnh." Vương Mặc Thoại bình tĩnh, "Cảm ơn, vất vả rồi. Chuyện này mong cô giữ im lặng, đừng để bệnh viện bàn tán linh tinh."

Cô bác sĩ gật đầu, "Vâng, viện trưởng đi cẩn thận."

Lưu Y Tuyết ngơ ngác bước ra khỏi phòng siêu âm, hai tay đặt ở bụng, đi như người mất hồn.

"Tiểu Tuyết à, thời gian này cẩn thận nhé. Chúng tôi sẽ chăm sóc cho cậu, đừng lo, đừng lo..." Triệu Tuyết Nghi đến an ủi Lưu Y Tuyết mà trông còn sợ sệt hơn cả thai phụ. Lưu Y Tuyết hít sâu, mặt mũi lại tươi tỉnh trở lại.

Vương Mặc Thoại bắt đầu thuyết giáo một lượt. "Em vậy mà không ốm nghén. Có điều cũng không phải chuyện gì tốt, phụ nữ ít hoặc không ốm nghẹn có tỉ lệ sảy thai cao hơn."

"Thời gian này các chất dinh dưỡng, hoạt động các thứ sẽ do anh phụ trách cho em. Nghe theo bác sĩ, nhớ chưa? Cấm phàn nàn."

Lưu Y Tuyết tủm tỉm gật đầu, "Nhớ rồi."

Triệu Tuyết Nghi ban nãy còn sợ hãi giờ đã lấy lại vẻ tinh nghịch ban đầu. "Aiya, xem kìa, tủm tỉm cười như thiếu nữ mới yêu. Không biết Khải tổng biết tin này thì có lập tức bỏ việc bay về nước không?"

Lưu Y Tuyết quyết liệt, "Đừng để anh ấy biết."

"Ủa tại sao? Chuyện tốt mà?" Triệu Tuyết Nghi nghiêng đầu.

"Giờ mà cậu ta biết tin, thề với trời với đất tối nay cậu ta có mặt tại nhà. Tôi tin rằng đây là suy nghĩ của Tiểu Tuyết." Vương Mặc Thoại đi sau, cẩn thận bảo vệ cho người phụ nữ đi trên.

"Thấy chưa, sự khác biệt giữa cậu và anh ấy đấy." Lưu Y Tuyết cầm tay Triệu Tuyết Nghi, vung lên vung xuống. Triệu Tuyết Nghi xụ mặt, "Sao lại so sánh như thế! Buồn quá đi!"

"Được rồi được rồi, xin lỗi mà."

"À, vậy tin trọng đại này định bao giờ thì báo?"

"Ừm..." Lưu Y Tuyết làm mặt suy tư, "Chắc là đợi anh ấy về nước đã. Báo tin trong ba ngày này thì sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh ấy mất."

"Chà, đúng là vợ chồng có khác. Suy nghĩ chu toàn cho người ta thế cơ mà." Triệu Tuyết Nghi thở dài, có điều mình vẫn cô đơn lẻ loi, sao nhìn vợ chồng người ta quan tâm nhau mà lòng xót thế không biết."

"Xùy, cả đời này đừng mong kiếm được chồng."

"Vương Mặc Thoại! Anh thân là hôn phu của tôi đấy!"

"Sao nào? Cô định làm gì? Đừng có xô vào Tiểu Tuyết, ngã cái oạch ở đây là chết đấy."

"Im đi! Nói gở quá!"

Lưu Y Tuyết đi lên phía trước, để cặp vợ chồng trẻ vừa cãi vừa đánh nhau đi phía sau. Hai tay không ngừng xoa bụng, miệng cứ tủm tỉm cười không thôi.

Con yêu, mong con sớm chào đời!