Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 67: Mắc Kẹt




Ngày hôm đó kết thúc khi Vương Mặc Thoại đưa Triệu Tuyết Nghi quay trở lại Triệu gia. Xuống xe, cả hai vẫy tay chào rồi Vương Mặc Thoại lái xe đi mất.

Triệu Tuyết Nghi vào nhà mặt vẫn vui tươi, gặp bố mẹ lễ phép chào hỏi. "Cha mẹ, con đã về!"

Triệu phu nhân thấy liền mỉm cười, "Đi chơi vui không con?"

"Vui lắm ạ!"

"Tên nhóc đó, có bắt nạt con không?" Triệu lão gia ngồi ghế bỏ tờ báo xuống.

"Không có, hôm nay rất hòa hợp ạ!" Cô tươi cười đáp lại.

"Vậy mau tắm rửa sạch sẽ đi. Nhanh lên, mẹ nướng bánh cho con đấy."

"Thật ạ? Con đi ngay!"

Triệu Tuyết Nghi như một đứa trẻ mới lớn, phấn khởi chạy ngay lên tầng. Triệu lão gia thấy thì thở dài, "Con bé này, bao giờ mới trưởng thành đây..."

"Nó lớn rồi mà. Chúng ta đã ít quan tâm nó mà ông còn than vãn gì..." Triệu phu nhân ngồi xuống bên cạnh Triệu lão gia, thở dài.

"Cũng tại lỗi của chúng ta. Thôi thì reo nhân nào gặt quả ấy, sửa chữa lại sai lầm vậy." Triệu lão gia tiếp tục đọc tờ báo trên tay.

Triệu Tuyết Nghi trong phòng lúc này không giấu nổi vui mừng. Cô cảm nhận được rằng Vương Mặc Thoại đã bắt đầu mở lòng với cô rồi, hôm nay anh còn chủ động hôn cô nữa!

Đó là nụ hôn đầu của hai người, tiến triển thế này rất tốt!

Phía bên Vương Mặc Thoại, anh dừng xe tại một con đường hoang vắng, hai tay vò đầu bứt tóc.

Hôm nay anh đã làm gì vậy? Chủ động hôn con gái nhà người ta? Đã thế còn chẳng bài xích gì luôn? Người anh thích là Lưu Y Tuyết cơ mà, sao lại thành ra thế này?

Vương Mặc Thoại vớ lấy chai nước bên cạnh, tu một hơi hết cạn. Anh lấy lại bình tĩnh, cẩn thận suy xét lại các mối quan hệ và tình cảm cá nhân.

Nghĩ một hồi không có tác dụng, Vương Mặc Thoại cáu lên bấm còi inh ỏi. Trời ạ, chuyện của người ta thì rành như trong lòng bàn tay, còn chuyện của mình thì đen kịt không một hướng đi!

Vương Mặc Thoại cảm thấy đường tình duyên của anh còn mù mịt trắc trở lắm. Anh ngán ngẩm thở dài, phi thẳng đến bệnh viện vùi đầu vào công việc cho đỡ đau đầu.

Tối đến, tại Cảnh Thư, Lưu Y Tuyết và Khải Minh Kiệt đang nhàn nhã ngồi trên sofa cùng nhau ăn bỏng ngô xem phim. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Lưu Y Tuyết sờ sờ tìm máy rồi đưa cho Khải Minh Kiệt. "Của anh này."

Khải Minh Kiệt đứng dậy bắt máy, không lâu sau hắn nhíu mày, "Cái gì?"

.....

Trước mặt hai người là Khải gia, đang ngập trong biển lửa. Hết cứu hỏa rồi đến cứu thương, nối đuôi nhau dừng hết tại đây. Cả căn nhà rừng rực bốc cháy, từ một cung điện nguy nga giờ chỉ còn là đống đổ nát. Lưu Y Tuyết kéo Khải Minh Kiệt chạy đến một cán thương.

"Bà!"

Trên cán là một người phụ nữ cao tuổi, mặt mũi trắng bệch, bất tỉnh. Khải Minh Kiệt tập hợp vệ sĩ, để một người đi theo xe cứu thương của bà vào bệnh viện.

Lưu Y Tuyết ở ngoài nhìn Khải Minh Kiệt chỉ đạo mà lòng bồn chồn. Hắn vừa nói với cô, Khải lão gia và Khải phu nhân vẫn đang mắc kẹt căn nhà rực cháy ấy.

Khải Minh Kiệt sắp xếp đâu vào đấy, rồi chạy về phía Lưu Y Tuyết. Hắn cởi áo khoác ngoài, đưa cô cầm.

"Tiểu Tuyết, em đứng đây chờ tôi."

"Em sẽ vào cùng anh."

"Lưu Y Tuyết! Mấy con người chuyên ngành này còn không tìm được, sao em có thể?"

Khải Minh Kiệt lấy lại bình tĩnh, hai tay ôm lấy bả vai nhỏ nhắn của cô. "Tiểu Tuyết, em không thể vào trong, quá nguy hiểm. Hãy tin ở tôi, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được vào, nghe rõ chưa?"

Hắn hôn lên trán cô một cái, rồi cầm xô nước lạnh đổ lên người.

Lưu Y Tuyết dõi theo bóng hình Khải Minh Kiệt đang dần dần khuất ngay sau đám cháy. Cô nắm chặt chiếc áo, đôi mắt xa xăm nhìn sâu vào bên trong đống đổ nát trước mặt.

Đang quan sát xung quanh, một bóng người vụt qua trước mắt cô. Chạy ngang qua biển lửa, mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh mà chạy.

Lưu Y Tuyết nhíu mày, cô chạy đến chỗ hắn, đá vào khuỷu chân khiến hắn ngã rạp xuống. Cô nhân cơ hội bẻ quặt hai tay hắn ra đằng sau, đầu gối ấn vào lưng hắn, lột mũ chùm đầu ra.

Dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn lại nổi lên. "Ngươi đã phóng hỏa?"

Người đàn ông dưới chân Lưu Y Tuyết hét to lên, "Đau, đau quá!"

"Nói.".

Truyện đề cử: Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

"Tôi nói tôi nói! Bỏ ra đã!"

Lưu Y Tuyết gọi mấy người vệ sĩ gần đó lại, họ giữ chặt hai tay người đàn ông kia, để hắn quỳ xuống. Lưu Y Tuyết lấy ra một con dao bấm mà Khải Minh Kiệt đưa cho cô, dặn rằng mỗi khi ra ngoài phải cầm theo.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt hắn, dùng lưỡi dao nâng khuôn mặt ấy lên. Sắc mặt cô xám xịt.

Người đàn ông sợ hãi run lẩy bẩy, môi vẫn mím chặt không hé nửa lời. Lưu Y Tuyết một nhát rạch một đường dài trên má hắn, khiến hắn rên lên.

"Nói."

"Tôi không nói, có chết cũng không nói!"

Lưu Y Tuyết ném con dao xuống đất, dơ chân đá mạnh vào bụng hắn. Hắn ho sặc sụa, nhổ ra một vũng máu. Cô tiếp tục đá liên tiếp vào một chỗ, khiến hắn đau đớn hét lên không ngừng.

Tiếng hét của hắn làm kinh động đến những vệ sĩ xung quanh. Ai cũng nhìn thấy hành động của Lưu Y Tuyết, quả thật là thiếu phu nhân của họ, mới có thể ra tay tàn nhẫn như thiếu gia!

Người đàn ông thở hồng hộc, không ngừng khạc ra máu. Chịu hết nổi, hắn kêu lên. "Tha cho tôi, tôi nói hết!"

Lưu Y Tuyết dừng chân, ánh mắt sắc sảo lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn thở hổn hển, "Tôi được một người đàn ông giấu mặt thuê tối nay phải đốt Khải gia. Ông ta đưa tôi tiền, bần cùng lắm nên tôi làm theo thôi!"

Lưu Y Tuyết mặt không cảm xúc, "Phế chân tay ông ta. Điều tra người đàn ông thuê ông ta cho tôi. Các người có hai ngày."