Lưu Y Tuyết rời khỏi vòng tay Khải Minh Kiệt, đi đến chỗ Giang Viên. Bà cầm tay Lưu Y Tuyết.
"Tiểu Tuyết này, ta muốn A Kiệt lấy cháu lại một lần nữa. Cháu thấy thế nào?"
Lưu Y Tuyết cười cười.
"Cháu thế nào cũng được. Có điều cháu còn chút chuyện, với lại cháu muốn cả hai cùng xác định lại tình cảm một chút."
Khải Minh Kiệt bỗng chốc đã xuất hiện sau ghế của Giang Viên, đối diện với Lưu Y Tuyết.
"Em vẫn nghĩ tôi không yêu em?"
Lưu Y Tuyết đau đầu xoa bóp trán. "Không phải, là em cần thời gian xác định lại tình cảm. Được chưa?"
Khải Minh Kiệt nhíu mày. "Vậy là em không yêu tôi?"
Đồ ngu ngốc nhà anh, đi chết đi!
Nói vậy mà cũng bắt bẻ được, sao không im lặng một chút hả, sao cứ chõ miệng vào thế!
Lưu Y Tuyết không dấu nổi tức giận, trừng mắt. "Anh im lặng một chút không được à?"
Khải Minh Kiệt bị mắng liền như trẻ con, đi sang một góc khoanh tay phụng phịu. Vẻ mặt không cam tâm của hắn đúng là khiến người khác tức cười.
Giang Viên thấy vậy liền luống cuống. "Sao A Kiệt lại..."
"Bà kệ anh ấy. Anh ấy dỗi một lúc rồi bình thường ngay." Mà kể cũng lạ, một tổng tài được cho là máu lạnh tàn nhẫn không nhân từ như hắn mà cũng có lúc dỗi như trẻ con à?
Trò chuyện với nhau một lúc, Giang Viên lại quay trở lại vấn đề mà phụ huynh nào cũng lải nhải.
"Tiểu Tuyết, bao giờ mới có chắt cho bà bế đây?"
Lưu Y Tuyết khựng lại, chưa kịp trả lời thì Khải Minh Kiệt chen vào: "Cháu cũng muốn lắm nhưng cháu dâu bà không cho phép."
Lưu Y Tuyết đỏ mặt hét lên, "Khải Minh Kiệt!"
Thấy hắn lè lưỡi trêu tức, Lưu Y Tuyết không khỏi bốc khói. Giang Viên liền kéo cô ngồi lại vào ghế, vỗ vỗ tay cô, lặp lại điệp khúc cháu chắt.
"Bà ấy, là già rồi, cũng chỉ mong có cháu có chắt để bế, sau này lên đường cũng không hối tiếc..."
"Bà! Bà đừng nói linh tinh!"
"Sự thật là vậy mà... Giờ đi lúc nào không hay, tuổi này chỉ chờ ông trời gọi mà đi theo thôi..."
"Ước nguyện cuối cùng là được bế chắt mà không đứa cháu nào thực hiện hộ... Ôi đau lòng quá..." Giang Viên rút một chiếc khăn tay ra, thấm thấm giọt nước mặt trên mi. Lưu Y Tuyết giật nảy mình, có phải trước khi lấy Khải lão gia bà là diễn viên không?
Quay sang cầu cứu Khải Minh Kiệt, hắn nhún vai, mặc cho cô tự xử. Lưu Y Tuyết tự ngủ sau này không để hắn động vào người mình nữa.
Sau khi lau hết nước mắt, Giang Viên sụt sịt liếc nhìn Lưu Y Tuyết. Thấy vẻ mặt không có gì lay động của cô, bà lại bật khóc.
"A Kiệt ơi... Cháu phải giúp ta... A Kiệt..."
Khải Minh Kiệt nghe thấy tiếng gọi của đồng minh, liền đi đến phía Giang Viên. "Giờ quyết định nằm ở tay cháu dâu bà. Bà muốn có chắt nhưng cháu có đẻ được cho bà đâu."
Giang Viên quác mắt. Thằng nhóc thô thiển này!
...
Sau một ngày dài gặp gỡ các trưởng bối, Lưu Y Tuyết và Khải Minh Kiệt cuối cùng cũng đặt chân vào nhà. Vừa về đến nơi cô nằm bẹp lên sofa, ôm lấy một chiếc gối chuần bị đi ngủ.
Bỗng thấy bản thân như đang bay, Lưu y Tuyết mở mắt ra nhìn, thấy bản thân đã bị Khải Minh Kiệt vác lên vai.
Cô hoảng hốt, "Anh làm gì vậy?"
Hắn vừa đi vừa đáp, "Vác vợ về phòng."
Đùa người à. Người ta bế vợ còn chưa ăn ai, giờ chồng cô còn bảo vác cô về phòng kia kìa!
Lên đến nơi, thấy hắn mở cửa phòng hắn thì cô nhíu mày. "Đây đâu phải phòng em?"
Khải Minh Kiệt ném cô xuống giường, đè lên trên thân thể mỏng manh. "Là phòng của chúng ta."
Lưu Y Tuyết như nhận ra ý đồ không chín chắn, liền tìm cách chối từ. "Muộn rồi, em cũng đi ngủ, anh nghỉ ngơi đi, em không làm phiền nữa..." Nói rồi cô nhích dần về phía mép giường, không may bị hắn kéo lại vào chính giữa.
Giọng nói trầm mang điệu quyến rũ vang lên bên tai, "Em định trốn đi đâu?" Dứt lời, môi hắn chạm đến vành tai của cô, hết hôn rồi đến cắn. Lưu Y Tuyết run rẩy, hắn toàn chọn nơi nhạy cảm để ra tay.
Nụ hôn kéo dài từ vàng tai, xuống đến môi, rồi cổ, rồi càng kéo xuống... Chiếc áo sơ mi mỏng đã bị hắn lột ra từ lúc nào. Bầu ngực căng mọng thấp thoáng sau áo lót, bờ môi nóng bỏng dán xuống không kiêng nể.
Tiếng thở gấp gáp ngày càng lớn. Lưu Y Tuyết co rúm lại, giờ có kháng cự cũng vô ích. Không chừng còn làm hắn kích thích thêm, vậy người chịu khổ chỉ có cô.
Khi nụ hôn kéo dài xuống đến eo, Lưu Y Tuyết chợt bừng tỉnh. Cô ôm lấy khuôn mặt hắn, cất giọng nhẹ nhàng.
"Tiểu Kiệt, hôm nay em mệt lắm, đợi ngày khác..."
"Không được." Hắn lại dán môi xuống vùng eo thon thả, từ từ cởi cúc của chiếc quần tây đen ra. "Chúng ta chơi một trò chơi."
Lưu Y Tuyết dần mất đi ý chí, dùng sức chống cự cuối cùng, "Trò gì?"
Hơi thở ấm nóng lại phả bên tai, giọng nói trầm tính vang lên.
"Tìm chắt cho bà."
Lại một đêm không ngủ, một đêm chứng minh sức chịu đựng của Lưu Y Tuyết có hạn còn thể lực của hắn là vô hạn.