Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 56: Khải Gia




Triệu Tuyết Nghi trong chiếc Lamborghini nổi bật trong đám đông. Lưu Y Tuyết bước nhanh về phía chiếc xe, cười nói.

"Triệu tiểu thư hôm nay có nhã hứng đi đón tôi sao?"

Triệu Tuyết Nghi hăng hái. "Là Khải tổng nhờ tôi đến đón cô. Anh ta có cuộc họp đột xuất nên không thể đến."

Lưu Y Tuyết ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn rồi thở dài. "Cái tên đó, đúng là cầm thú."

"Sao? Đêm qua bị hành hạ à?" Triệu Tuyết Nghi vừa lái xe vừa trò chuyện.

"Ừ. Lần đầu của tôi."

"Hả? Lần đầu?" Triệu Tuyết Nghi trợn mắt.

Lưu Y Tuyết thở dài. "Trước đây là hợp đồng hôn nhân."

Triệu Tuyết Nghi vỗ vào vô lăng, "Thảo nào. Tôi còn tưởng anh ta không được."

Lưu Y Tuyết bật cười, "Để Tiểu Kiệt nghe được thì cô chết chắc."

"Hừ, có giỏi thì đến mà giết tôi. Tôi có Khải thiếu phu nhân bảo vệ rồi."

"Haha."

Về đến biệt thự, Lưu Y Tuyết mời Triệu Tuyết Nghi vào trong. Cả hai đã có khoảng thời gian tán gẫu vui vẻ. Cho đến gần trưa, tiếng chuông cửa vang lên.

Triệu Tuyết Nghi đặt tách trà xuống bàn. "Cậu mời ai đến sao?"

Vì đều coi nhau là bạn, cả hai quyết định thay đổi xưng hô cho thân mật.

"Không có. Để tôi đi xem." Lưu Y Tuyết đứng dậy, đi về phía cửa.

Trước cửa là một người đàn ông trung niên, ăn mặc chững chạc. Từ đầu đến chân đều rất chỉn chu, cặp kính ánh bạc lấp lánh càng tôn lên vẻ cao quý.

Lưu Y Tuyết đoán đây là một quản gia. Hơn nữa chủ nhân của người này cũng không phải dạng vừa.

"Xin hỏi ngài có việc gì?"

Người đàn ông đặt tay lên ngực trái rồi cúi người, đúng 65⁰. "Tôi là Mạc quản gia của Khải gia. Đại thiếu gia dặn tôi đến đón thiếu phu nhân, mời cô đi theo tôi."

Lưu Y Tuyết nhíu mày. Khải Minh Kiệt thường ngày muốn đón cô thì một là đích thân đến, hai là phái trợ lí Lâm đến. Hôm nay lại là quản gia của gia tộc đến, rốt cuộc có chuyện gì?

Rồi cô đi vào trong, để cửa ý muốn ông ta đi vào. Mạc quản gia đương nhiên hiểu ý cô, bước vào rồi đóng cửa lại, vẫn giữ nguyên trạng thái thẳng lưng ưỡn ngực.

Triệu Tuyết Nghi thấy quản gia của Khải gia đến thì giật nảy mình. Lưu Y Tuyết ra hiệu cho cô đi theo, cả hai cùng lên tầng.

Trong phòng của Lưu Y Tuyết, Triệu Tuyết Nghi hoảng hốt.

"Tiểu Tuyết, đó là Mạc quản gia của Khải gia đấy, ông ta không phải dạng vừa đâu. Trước đây mọi việc mà cần gia chủ ra mặt đều do ông ta đến, chứ Khải lão gia và Khải phu nhân không hề xuất hiện. Địa vị của ông ta cao ngút trời luôn!"

Thấy Triệu Tuyết Nghi khó giữ bình tĩnh mà mặt Lưu Y Tuyết vẫn như không, cô nhíu mày.

"Cậu không sợ sao?"

"Tại sao phải sợ?" Lưu Y Tuyết vớ lấy bộ quần áo trong tủ rồi vào nhà vệ sinh.

"Ông ta có thể đến để diệt khẩu cậu sau khi biết Khải tổng yêu cậu thì sao? Hay là bắt cóc? Ôi trời ơi!"

"Bình tĩnh đi." Lưu Y Tuyết đóng của nhà vệ sinh. Cô cắn dây chun buộc tóc, tay vun gọn mái tóc dài. "Tôi còn chưa hoảng cậu sợ cái gì?"

"Tiểu Tuyết của tôi ơi, sao mặt cậu cứ lạnh tanh như mặt Khải tổng thế? Không biết sợ là gì à?" Triệu Tuyết Nghi lắc lắc bả vai Lưu Y Tuyết.

Cô gạt tay Triệu Tuyết Nghi ra, vỗ vai. "Sợ thì làm được gì? Thay vì tốn thời gian suy đoán linh tinh thì chi bằng nghĩ cách ứng phó đi."

Nói rồi Lưu Y Tuyết kéo Triệu Tuyết Nghi ra khỏi phòng. "Cậu về đi, xong việc tôi gọi sau."

"Cần tôi đi cùng không?"

"Không cần. Tiểu Kiệt sẽ đi cùng tôi."

"Sao cậu biết?"

"Gặp mặt gia chủ."

Lưu Y Tuyết cùng Mạc quản gia ra khỏi nhà, trước khi đi vẫy vẫy tay với Triệu Tuyết Nghi. Trong lòng cô dấy lên nỗi lo lắng, mặc dù Khải Minh Kiệt sẽ đi cùng với Lưu Y Tuyết nhưng cô vẫn cảm thấy bất an.

Thôi, Lưu Y Tuyết tin mình vậy mình cũng nên tin người ta. Triệu Tuyết Nghi tự trấn an bản thân, rồi sau khi dõi theo bóng dáng khuất đi trong chiếc xe, Triệu Tuyết Nghi mới vớ lấy áo khoác rồi ra về.

Khi chiếc xe chở Lưu Y Tuyết dừng lại trước cổng Khải thị, cô bất giác nhíu mày nhưng rồi cũng giãn ra. Khải Minh Kiệt vừa ngồi vào cạnh cô, bàn tay hắn nắm lấy tay cô.

Thấy vẻ mặt có chút lo lắng của Lưu Y Tuyết, Khải Minh Kiệt an ủi.

"Tôi ở đây."

Lưu Y Tuyết thoáng ngạc nhiên, không ngờ hắn vẫn có thể nhìn ra mặt lo lắng của cô. Lưu Y Tuyết tươi cười, giờ cô khônh thấy sợ nữa. Có người đàn ông này ở bên cạnh, dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không hoảng sợ.

Không lâu sau chiếc xe dừng lại. Hai người đàn ông ra mở cửa xe hai bên cho cô và hắn. Khi ngước lên nhìn, Lưu Y Tuyết không khỏi bất ngờ.

Nơi này như một tòa lâu đài thực sự. Chất liệu làm nên những bức tường chắc hẳn rất giá trị, khiến cho ngôi nhà trước mặt như phát sáng. Xung quanh cảnh lặng vật yên, tạo cảm giác vừa xa hoa vừa lạnh lẽo.

Khải Minh Kiệt và Lưu Y Tuyết nhanh chóng được đưa vào bên trong ngôi nhà. Bước vào đến cửa, những người hầu đã đứng sẵn hai bên, quần áo chỉn chu, tay đặt lên ngực trái.

Tất cả đồng loạt cúi đầu, góc người rất chuẩn.

"Kính chào đại thiếu gia, Lưu tiểu thư."

Khải Minh Kiệt nhíu mày. "Thiếu phu nhân!"

Các người hầu bối rối. Họ ngước lên nhìn Mạc quản gia đi đằng sau, thấy ông gật đầu mới sửa lại lời nói.

"Kính chào thiếu phu nhân."

Qua sảnh nơi người hầu đang đứng, Lưu Y Tuyết kéo kéo tay áo Khải Minh Kiệt, lắc đầu. Khải Minh Kiệt biểu hiện không vui, khiến Lưu Y Tuyết suýt bật cười.

Mạc quản gia đi trước, dẫn đường đưa Khải Minh Kiệt và Lưu Y Tuyết vào trong. Khi dừng lại tại một căn phòng, cô đoán đây là phòng khách. Có hai người trung niên một nam một nữ, đang đỡ một bà lão đi từ cầu thang xuống.

Khi bà lão ngồi vào chiếc ghế ở đầu bàn, lúc này hai người trung niên mới ngồi xuống ghế bên trái bà lão. Mạc quản gia thấy vậy liền cúi người. "Kính chào lão phu nhân, lão gia, phu nhân."