Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 20: Một Cặp Trời Sinh






Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.

Những khuôn mặt nghiêm túc của các nhân viên giờ thay đổi thành nhiều cảm xúc khác nhau.
Không ai có thể tin được rằng sẽ có một ngày đại tổng tài lạnh lùng của họ sẽ đứng trước toàn thể tập đoàn mà tuyên bố vợ của ngài ấy.
Rốt cuộc người phụ nữ này có lai lịch thế nào? Sao có thể thu hút được tổng tài của họ?
Ai ai cũng tò mò về cô.

Sáng ra đã nghi ngờ, giờ thì đã chính thức xác định được rằng cô là người phụ nữ của hắn rồi.

Vậy mà còn có những người mơ tưởng đến cô, để hắn biết được có mà chết chắc.
Dù bất ngờ, nhưng tổng tài đã hạ lệnh, thì không thể nào kháng cự lại.
Tất cả mọi người cùng đồng thanh, tay trên ngực, tay sau lưng, cúi người gập 65⁰, dõng dạc.
"Kính chào Khải thiếu phu nhân!"
Khải Minh Kiệt nghe xong thì hả lòng hả dạ, giờ thì cả cái tập đoàn này đã biết cô là của hắn! Đối tượng tiếp theo, sẽ là cả thế giới!
Trong lúc Khải Minh Kiệt thì đắc ý không ngừng, Lưu Y Tuyết lại bày ra bộ mặt hoang mang tột độ.
Lạy chúa cô vừa chứng kiến cái gì vậy?
Đột nhiên hắn bế cô lại đây, rồi dõng dạc tuyến bố cô là vợ hắn?
Cuộc đời cô đây là lần đầu tiên cô hoang mang không biết phải làm gì.
Kéo lấy tay Khải Minh Kiệt, cô chạy ngay về văn phòng tổng tài.
Hai người vun vút vun vút lao về phòng.

Mấy chốc đã đến nơi.
Lưu Y Tuyết đẩy Khải Minh Kiệt xuống sofa, chân dưới đất, chân trên sofa, tay túm cavat của hắn.
Chào mừng các bạn đến với chương trình vợ hỏi tội chồng.
"Làm gì thế?"
Lưu Y Tuyết hỏi Khải Minh Kiệt.

Khuôn mặt cô hiện lên vẻ tức giận.
Khải Minh Kiệt nhếch môi.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, cũng không nên làm cô thất vọng nhỉ.
Đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm cavat của mình, Khải Minh Kiệt dịu dàng.
"Sao vậy? Khải thiếu phu nhân không thích sao?"
"Hay là do công khai chưa đủ rộng?"
Hắn biết rõ cô không có ý này.

Nhưng hắn là thế, cứ thích nhìn vẻ mặt giận dữ đáng yêu này của vợ hắn cơ.
Lưu Y Tuyết bực mình.

Bổn cung đang nghiêm túc nhé, đừng có đùa cợt!
Cô lên gối, nhân lúc hắn không để ý, một phát đau điếng.
Lưu Y Tuyết quay người bước đi, bỏ lại Khải Minh Kiệt đang quằn quại đau.
"Au ui, Tiểu Tuyết ra tay mạnh vậy!"
"Em muốn hạnh phúc nửa đời còn lại của em tan vỡ sao?"
"Ui chao..."
Lưu Y Tuyết mặc kệ.


Chỉ là một phát lên gối thôi, để cảnh cáo.

Ai bảo hắn đùa với cô chứ.
Đứng được một lúc mà chẳng thấy hắn phản ứng gì nữa, Lưu Y Tuyết hốt hoảng, chẳng lẽ đau quá ngất đấy chứ, có mạnh lắm đâu?
Vừa quay lại, cơ thể đã bị ôm chặt, đôi môi cảm nhận rõ sự mềm mại, dịu dàng.
Khải Minh Kiệt lừa cô.

Hắn biết cô sẽ lo mà quay lại, hắn có thể thừa cơ hôn lên đôi môi đỏ mọng, mềm mại quyến rũ đó.
Lưu Y Tuyết bị Khải Minh Kiệt ôm chặt, tay không thể cử động, chỉ có bấu lấy áo sơ mi của anh.
Cô lên gối.

Xui thế nào bị hắn tóm lấy, chỉ còn trụ một chân.
Nè nè, đừng có thả nhá, thả xong cả hai ngã đấy.
Gì chứ cô chưa bao giờ tụt khỏi top 3 dễ mất thăng bằng khi còn đi học đâu.
Chẳng nhớ đây là lần thứ bao nhiêu hôn nhau nhỉ? Hai hay ba ấy? Chỉ nhớ lần đầu tiên hôn hắn là ở rạp chiếu phim.
Èo, nụ hôn đầu của người ta lãng mạn ấm áp, tự nhiên nhìn lại mình thấy thất vọng quá đi mất.
Nhưng hôn hắn cũng không tệ.

Cũng cảm thấy như một cặp bình thường, vì hắn rất dịu dàng, không như mấy cái tổng tài hôn nữ chính như muốn cắn xé người ta ra trong mấy bộ truyện cô mới đọc gần đây đâu.

Nếu cô mà bị vậy chắc có chết cũng chẳng muốn hôn lần nữa mất.
Cơ thể dần dần mềm ra, không còn sức để chống cự nữa.

Như thể nụ hôn của hắn có ma lực diệu kì, khiến cho cô cảm thấy thoải mái, như có thể cảm thấy sự ấm áp.
Nhưng...!Nụ hôn này diễn ra quá lâu rồi!
Lưu Y Tuyết dùng sức đẩy hắn ra, may sao thoát được, ngạt chết cô rồi.
"Hộc...!Hộc..."
"Nha đầu, em hôn mà không thở sao? Không sợ chết ngạt à?"
Khải Minh Kiệt nhếch mép.

Hắn đưa tay quết qua môi, rồi liếm ngón tay.
"Hừm...!Nhưng rất ngọt nhé."
Cái tên này! Thật mất mặt mà!
Lưu Y Tuyết quay người, hướng thẳng về phía phòng nghỉ của hắn, bước vào trong rồi khóa lại.
Khải Minh Kiệt tiến lại gần, gõ cửa.
"Vợ yêu ơi! Sao lại chạy trốn thế?"
"Vợ không yêu chồng nữa à?"
Lưu Y Tuyết vừa giận vừa thẹn, quát.
"Yêu cái đầu anh!"
Nói xong, cô liền thả mình lên chiếc giường mềm mại, rộng lớn của hắn.

Lấy gôid bịt tai, không nghe gì hết.
Khải Minh Kiệt ngoài cửa bỗng bật cười.
Thì ra vợ yêu của hắn cũng biết ngại à!
Xoay người, hắn về chiếc ghế quyền lực.
"Nha đầu, em tưởng khóa cửa là tôi không vào được sao?"

"Xem thường tôi quá rồi!"
Trong căn phòng nghỉ.

Lưu Y Tuyết đang đắm chìm vào chiếc giường mềm mại.

Cảm giác như chẳng muốn rời khỏi nơi này nữa.
Giờ mới nhận ra, bên cạnh nơi cô nằm là chiếc áo vest của hắn.
Lưu Y Tuyết cầm lấy chiếc áo.

Mùi hương của hắn thoang thoảng ở chiếc áo.

Cô chưa từng thấy mùi nào thơm lại dễ chịu như vậy, khiến cô say mê.
Đôi mắt không còn nghe theo sự điều khiển nữa, đã bắt đầu lim dim rồi.
Tay ôm chặt chiếc áo vest, Lưu Y Tuyết chìm vào giấc ngủ êm ái.
Khải Minh Kiệt bên ngoài thì bắt đầu làm việc.

Cả sáng mới chỉ họp một cuộc mà đã đi chơi với cô nhiều như vậy, phải làm bù thôi.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua.

Hắn đã làm không ngừng nghỉ suốt ba tiếng.
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
Một người đàn ông bước vào.

Không phải là trợ lí Lâm.

Là một giám đốc.
Người giám đốc cung kính, cúi chào rồi đưa bản báo cáo tuần này cho hắn.
"Tổng tài, đây là báo cáo kế hoạch của tuần này.

Bản sửa đổi lần thứ 8.

Mời ngài xem qua."
Khải Minh Kiệt cầm lấy bản kế hoạch.

Hắn lướt qua từng trang rất nhanh chóng.

Một tay cầm bản kế hoạch, tay còn lại thì lật.
Bỗng hắn ném bốp xuống dưới sàn.
Nhấn máy, hắn gọi đến ban kế hoạch.
"Ban kế hoạch các người lên đây!"
Một lúc sau, ban kế hoạch đã có mặt đầy đủ tại văn phòng tổng tài.

Ai nấy đều đứng ngay ngắn, xếp thành hàng chờ ăn mắng.

"Đây là bản kế hoạch sửa đổi lần thứ 8? Không khác lần đầu tiên!"
"Ban kế hoạch các người mắc bệnh à? Làm đi làm lại cũng không nên hồn! Cần tôi mua não lợn thay cho các người không?"
"Các người không làm được thì cút đi! Khải thị không cần lũ vô dụng các người!"
"Làm lại! Lần này mà không được thì các người dọn đồ đi là vừa!"
Ban kế hoạch đứng thẳng người, trong giọng pha giữa sợ hãi và dõng dạc.
"Rõ!"
"Cút hết đi!"
Ban kế hoạch chạy bán sống bán chết ra ngoải.

Cuối cùng cũng thoát được khỏi đây!
Khải Minh Kiệt xoa thái dương.

Cái lũ này làm hắn muốn giết người quá đi thôi!
Cánh cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, khiến hắn có phần giật mình.
Tiểu Tuyết của hắn dậy rồi ư.
Nhưng mà...!Sao thấy mỗi cái đầu vậy?
"Tuyết nha đầu, lại đây nào."
"Tôi có ăn em đâu mà lo."
Lưu Y Tuyết đóng cửa phòng lại rồi lại gần ghế của hắn.

Cô tò mò hỏi xem hắn đang làm gì.
"Làm gì vậy?"
"Làm việc.

Nhưng lũ nhân viên kia làm tôi đau đầu quá, em giúp tôi xoa bóp được không? Tôi ngất ra đây mất."
Ngất? Hơ hơ, tôi lại tin quá cơ.
Bỏ đi, dù gì cũng là chăm sóc người mình thích mà, có chết ai đâu.
Lưu Y Tuyết đứng sau ghế, bắt đầu xoa bóp đầu cho hắn.
Ngón tay có nhẹ nhàng, lướt trên đầu hắn, cảm giác như mọi muộn phiền đều bay mất, miễn là có cô ở bên.
Được một lúc, đôi mắt lại nhíu vào rồi.

Cuối cùng, hắn cũng gục trên bàn tay cô.
Lưu Y Tuyết mỉm cười, ngửa đầu hắn lên để nhìn cho rõ.

Người đâu mà đẹp thế, là con gái chắc cũng là mỹ nhân thiên hạ mất.
Lưu Y Tuyết nhẹ nhàng, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
Lưu Y Tuyết giật mình, bắt chước Khải Minh Kiệt, nói.
"Vào đi."
Lại là giám đốc ban kế hoạch.

Nhưng cô không biết người này.
Nhìn thấy cô, vị giám đốc liển cúi chào.
"Kính chào thiếu phu nhân."
Cô phất tay, vị giám đốc thẳng người.
"Ôi, tổng tài ngủ mất rồi..."
"Chết thật, giờ làm sao đây?"
Thấy người đàn ông lúng túng, cô tò mò.
"Đưa tôi."
Giám đốc không biết làm gì, nhưng lời nói của cô cũng như lệnh của hắn, không cãi được.
Nhận lấy bản báo cáo, Lưu Y Tuyết lướt qua, động tác y như Khải Minh Kiệt.
Vị giám đốc bất ngờ.

Không nghĩ cô lại giống hắn như vậy.


Lạnh lùng nhưng khí chất.

Đúng là vợ chồng có khác.
Lưu Y Tuyết nhíu mày.

Đập xuống mặt bàn.
"Thử đưa cái này cho anh ấy, các người sẽ bị đuổi việc."
Vị giám đốc lúng túng.

Chẳng biết cô đọc có hiểu không nữa, sao lại khẳng định như vậy?
"Nhưng đây là bản thứ 9 rồi, chúng tôi đã đặt rất nhiều tâm huyết..."
"Tâm huyết của các người là rác.

Đưa giấy bút đây nếu không muốn bị đuổi việc."
Vị giám đốc làm theo lời cô.

Lưu Y Tuyết nhận lấy cầm bút lướt lên mặt giấy, rất nhanh đã ném cho vị giám đốc một bản kế hoạch mới, hoàn toàn độc lạ.
"Bản kế hoạch này..."
"Đánh máy, nộp cho anh ấy cái này."
"V...Vâng!"
"Tôi xin phép!"
Định đi nhưng nhớ ra, quay lại đứng trước mặt cô.
"Thiếu phu nhân! Nhưng làm vậy sẽ là bản thứ 10
rồi, Khải tổng nhất định sẽ hỏi bản 9 đâu!"
"Phải làm thế nào ạ?"
"Cậu bị ngốc hay gì? Cứ nói đó là bản thứ 9, ai biết được đâu?"
"Nhưng..."
"Đuổi việc."
"Tôi đi làm ngay! Đa tạ thiếu phu nhân!"
Vị giám đốc chạy ra ngoài, vẻ mặt vui mừng như gặp được bụt.
Lưu Y Tuyết thở dài.

Hắn tuyển người hay tuyển lợn vào công ty vậy?
Nhẹ nhàng, cô chèo vào lòng hắn ngồi.

Cô muốn thử cảm giác được ôm ngủ.
Bên ngoài văn phòng, một con người đang nhảy chân sáo, vui vẻ về phòng kế hoạch.
"Thiếu phu nhân đúng là ân nhân của mình, sau này cô ấy nhờ gì mình cũng làm!"
Tại văn phòng kế hoạch, giám đốc ném cho nhân viên bản kế hoạch mới toanh, làm cho nhân viên sáng mắt.
"Giám đốc giám đốc! Anh tìm đâu ra bản kế hoạch như mơ thế này?"
"Thiếu phu nhân cho đấy!"
"Hả?"
"Tóm lại là đánh máy đi, lát mang nộp tổng tài!"
"À mà này, tôi dặn, đừng nhìn vẻ ngoài thanh lịch của thiếu phu nhân mà mất cảnh giác nhé, cô ấy có thể mắng người bất cứ lúc nào đấy!"
"Tôi vừa bị mắng xong.

Nhưng đổi lại được một bản kế hoạch!"
"Cô ấy cứ như là tổng tài phiên bản nữ vậy."
"Oa, nghe kể, họ đúng là một cặp trời sinh!"
"Xùy, thôi đi đánh máy đi! Tôi không muốn nghe mắng nữa đâu!"
"Rõ!".