Thủ đô của một đất nước rộng lớn hôm nay có một tin vui.
Tại trung tâm của thành phố, không khí náo nhiệt không kém phần trang trọng, hòa lẫn với sự háo hức và phấn khích của người dự.
Khách mời ăn mặc lịch sự, tinh tế, nhưng không quên mang theo mỗi người một rổ các loại dưa để buôn bán.
Một nhóm ba vị tiểu thư giới quý tộc tới dự tụ hội lại, xì xào bàn tán.
"Chậc chậc, không biết vị tiểu thư nhà nào lại may mắn lấy được Khải tổng của chúng ta thế?"
"Cô còn phải hỏi, chẳng phải là Vô đại tiểu thư tiếng tăm lẫy lừng sao!"
"Cái cô kia thật là, đi dự mà còn hỏi cô dâu là ai hả! Ngoài Vô tiểu thư xinh đẹp cao quý ra thì còn ai phù hợp hơn nữa!"
"Buồn thật, vậy mà chẳng phải là tôi..."
"Các quý cô, ăn thì có thể ăn bậy nhưng nói thì không nói bậy được đâu."
Ba vị tiểu thư quay đầu, bỗng sửng sốt. "Vô, Vô đại tiểu thư?"
Vô Nhất Song mỉm cười, "Lần sau đi dự lễ cưới, nhớ đọc cho kĩ họ tên cô dâu chú rể. Tôi không thèm lấy cái tên lỗ mãng đó, tôi có chồng chưa cưới rồi." Nói rồi cô kéo Lâm Mặc lại và khoác tay.
Mấy cô tiểu thư bất ngờ. "Chồng chưa cưới?"
Hôm nay là một ngày trọng đại, Lâm Mặc đặc biệt chọn một bộ vest trang trọng, còn thay đi cả cặp kính thường ngày yêu quý bằng một cặp kính gọng vàng. Hiện tại nhìn đâu cũng không ra anh chàng này là một tay trợ lí quèn hay bị mắng. Trông giống một thiếu gia nhà giàu hơn!
Ba vị tiểu thư cuống quít hối lỗi. "Xin lỗi Vô đại tiểu thư, xin lỗi vị thiếu gia này! Là chúng tôi không hiểu chuyện, đồn đại sai về hai người!"
Vô Nhất Song gật đầu, "Biết lỗi là tốt, sau này còn sửa được. Bây giờ xin thứ lỗi, tôi phải đi xem nữ chủ nhân của ngày hôm nay."
"À, vâng! Hai người đi thong thả!"
Cho đến khi bóng dáng cặp đôi Lâm - Vô đã khuất mắt, ba vị tiểu thư lại xúm lại.
"Các cô có thấy không, chồng chưa cưới của Vô tiểu thư đẹp trai quá!"
"Trông lại rất tri thức, nuông chiều Vô tiểu thư! Cô ấy kéo lại như vậy mà không phản đối lấy một lời!"
"Phải người khác thì đã khó chịu ra mặt rồi!"
"Eo ơi, nằm trong top hiếm giống Khải thiếu gia đấy!"
"Sao đàn ông tốt lại chỉ có đã kết hôn và gay nhỉ?"
"Hỏi gì tôi! Hãy hỏi cuộc đời đã làm gì họ!"
"Buồn nhất là biết sự thật trai đẹp đã ít mà chúng nó còn yêu nhau."
"Nhưng mà tôi thích xem họ như vậy."
"Đồng loại."
"Chào mừng nhập hội thích LGBT."
Phía bên Mộc Thanh Tuyết, cô đã được các thợ make up trang điểm qua trên khuôn mặt. Vốn dĩ đã có nét đẹp tự nhiên, nhưng nếu như phấn son nhiều quá sẽ thành ra phản tác dụng.
Triệu Tuyết Nghi hai mắt long lanh. "Mộc Thanh Tuyết ơi là Mộc Thanh Tuyết, hôm nay gái xinh quá!"
"Gái gì mà gái, lại học bậy học bạ ở đâu rồi hả?" Mộc Thanh Tuyết nhéo má Triệu Tuyết Nghi, cô chối lấy chối để. "Có học từ ai đâu mà! Bình tĩnh đi cô gái!"
Triệu Tuyết Nghi chống tay lên hai bên hông, rất nghiêm túc. "Hôm nay phải ghi nhớ những từ này cho tôi, yểu điệu, thục nữ, xinh đẹp, nết na!"
Mộc Thanh Tuyết gật đầu. "Yểu điệu, thục nữ, xinh đẹp, nết na."
"Rồi sao mặt vẫn đơ cứng thế kia?"
"Bảo ghi nhớ chứ có bảo thực hiện đâu."
...Ờ, cũng có lí.
"À mà không! Sao lại thành bị cậu dụ rồi! Không thục nữ cũng được, nhưng ít nhất đừng có mà đi với cái dáng "I"m the Boss" biết chưa?"
"Rồi đến dáng đi cũng cấm! Mẹ trẻ, mẹ muốn con đi thế nào!"
"Muốn con đi như mấy cô tiểu thư ngoài kia kìa!"
"Mấy bà oặt ẹo đó bắt chước không nổi!"
"Đồng ý!"
Ủa sao mình toàn bị dụ vậy?
Cánh cửa phòng bật mở, Vô Nhất Song từ bên ngoài thò đầu vào.
"Ladies, time"s up!"
.....
Mộc Thanh Tuyết được Triệu Tuyết Nghi và Vô Nhất Song hộ tống ra tới lễ đường, còn có Vương Mặc Thoại và Lâm Mặc bị đuổi ra ngoài vì là phòng của con gái đang ngồi vẫy tay với cô nơi ghế khách mời.
Ở cuối con đường nơi cô đứng, người đàn ông của cô đã có mặt từ khi nào. Khác hẳn với lần đầu hai người kết hôn, hôm nay hắn rất chú tâm, mỉm cười đưa mắt về phía cô.
Một lần nữa đối diện với khoảnh khắc quan trọng của đời người, trong lòng Mộc Thanh Tuyết có một chút bất an. Không như lần đầu kết hôn, lần này nếu đã dấn vào thì sẽ không bao giờ dứt ra được nữa.
Bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một người mang tới cảm giác an toàn cho cô, đang thẳng lưng ưỡn ngực rất trịnh trọng đứng bên.
Mộc Thanh Thiệu quay sang nhìn con gái, ông mỉm cười chiều chuộng.
"Con gái, không cần lo sau này phải hối hận. Nếu như sau này con không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa, bố nhất định sẽ đưa con đi."
Mộc Thanh Tuyết nhìn bố, xúc động đến mức khóe mắt bỗng nhiên trở nên ướt đẫm. Ông lau nhẹ khóe mắt của cô, "Có bố ở đây rồi."
Mộc Thanh Tuyết cười tươi. "Vâng!"
Mộc Thanh Thiệu đưa tay ra, cầm lấy bàn tay mà đối với ông là rất ngọc ngà quý giá. Con gái ông đã từng phải trải qua một hôn lễ tủi nhục, vậy hôm nay đích thân ông sẽ khiến nó trở nên đẹp đẽ!
Đứng trước mặt con rể, Mộc Thanh Thiệu một lần nữa liếc mắt từ trên xuống dưới, đánh giá đối tượng thêm một lần nữa.
Lia tới khuôn mặt tuấn tú như tạc tượng của hắn, bỗng ông quay sang nhìn cô.
"Con gái, bố đưa con đi đào hôn nhé?"
Mộc Thanh Tuyết gật đầu, "Con đồng ý."
"Này này! Hai bố con mấy người, còn làm loạn nữa thì đừng trách tôi!" Phương Liên ngồi gần đó nhảy cẫng lên, giờ này mà còn xui dại đào hôn!
Dương Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh cười tươi tắn. "Xem ra mối quan hệ của gia đình bà rất tốt."
Phương Liên thở dài. "Vì vậy nên bố con nhà này chuyên thông đồng làm bậy làm bạ đó."
"Xem ra rất vui cửa vui nhà nhỉ!"
Mộc Thanh Thiệu lúc này bị vợ mắng xong liền không dám làm càn nữa, biểu cảm bắt đầu trở nên nghiêm túc, Khải Minh Kiệt thấy vậy tiến xuống một bước cho bằng với bố vợ.
Ông nhăn mày, "Tôi giao con gái cành vàng lá bạc cho cậu, sau này mà dám phụ con bé, xem tôi có gi3t chết cậu không."
Khải Minh Kiệt cúi nhẹ đầu, "Chưa cần bố vợ xử lí, mẹ con cũng săn lùng trước rồi."
"Bố bố cái gì! Cậu còn chưa nắm được tay con bé đâu!"
Mộc Thanh Thiệu hít sâu, đặt tay Mộc Thanh Tuyết lên tay Khải Minh Kiệt. "Nhớ đối xử tốt với con bé."
"Con biết rồi."
Trao tay con gái cho con trai nhà người ta, Mộc Thanh Thiệu về chỗ xong nước mắt lưng tròng.
Khải Minh Quyết huých huých vai. "Làm như nhà có tang vậy. Đang ngày vui, phấn chấn lên!"
"Phấn chấn gì giờ này! Ông thử đem con gái ngọc ngà đến cho người ta xem, có hận không thể đá được tên tiểu tử thối đó cướp con gái mình xuống địa ngục không!"
"Mà ông lại còn là bố của nó đó nữa! Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!"
Khải Minh Quyết cười lớn khoác vai. "Ai bảo chúng ta là hai ông bạn già chứ!"
Mộc Thanh Thiệu gạt tay ông ra. "Bạn gì mà bạn! Từ khi tôi biết tên kia là con trai ông thì chúng ta cắt đứt quan hệ rồi!"
Khải Minh Kiệt và Mộc Thanh Tuyết cùng đưa mắt về phía hai ông bố, đồng loạt thở dài. Hai người này già đầu rồi mà tính tình vẫn như trẻ con!
Khải Minh Kiệt nhận lấy nhẫn từ con trai, cậu nhóc đưa xong liền bị hắn đuổi đi, nhưng vẫn nán lại lườm hắn đeo nhắn cho cô xong.
Đồng ý trước lời tuyên hệ của cha sứ, Khải Minh Kiệt ôm chầm lấy Mộc Thanh Tuyết, hai người trao cho nhau một nụ hôn, của sự kết thúc về quá khứ và sự bắt đầu của tương lai.
Trong lúc khoảnh khắc rung động lòng người, Mộc Thanh Nhật đang nổi điên nổi khùng nơi ghế ngồi. Anh chồm chồm lên, "Khải Minh Kiệt, trả em gái lại cho tôi!"
Mộc Minh Quân ngồi cạnh nheo mắt, "Còn chồm thêm lần nữa thì đừng trách cháu đạp vào cái mông đang mặc âu trắng của chú."
Mộc Thanh Nhật nghe xong ngồi phắt xuống im thin thít. Liếc nhìn cháu trai và bố, người thì đang tỏa ra sát khí đùng đùng, còn người thì đang quay mặt đi để khỏi lao lên giết người!
Phía trên bục đôi vợ chồng mới cưới đang rất hạnh phúc, những khung cảnh bên ngoài hoàn toàn không lọt vào mắt. Hiện tại, chỉ có đối phương là điều quan trọng nhất.
Hắn cười nhẹ khẽ vuốt má cô, "Chúc mừng anh lại lấy được em làm vợ."
Mộc Thanh Tuyết bật cười. "Xì, đồ ngốc nghếch."
Hắn cúi đầu xuống, một lần nữa đặt môi dán xuống.
Mộc Thanh Tuyết, tôi chỉ muốn nói với em rằng...
Xin lỗi, và cảm ơn em!