Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 140: Bảo bối




Sáng sớm hôm nay, một việc rất chi là khủng khiếp xảy ra với gia đình trú tại Cảnh Thư.

Khải Minh Kiệt mặt đần thối, nhìn Mộc Thanh Tuyết và Mộc Minh Quân đang người nằm người ngồi trên sofa, cả hai cùng đọc sách.

Mộc Thanh Tuyết thấy hắn ngạc nhiên thì cũng tò mò hỏi. "Nhìn gì vậy?"

Như thể vẫn chưa tin vào mắt mình, Khải Minh Kiệt chớp chớp mắt. "Hôm nay em dậy sớm?"

"Ừ."

"Tự em dậy?"

"Ừ."

"Sáng sớm?"

"Ừ."

Khải Minh Kiệt chớp mắt thêm vài lần. Rồi hắn nheo mắt lại, như thể đang lườm Mộc Thanh Tuyết.

Cô rợn người. "Sao nào?"

"Cô không phải vợ tôi. Tiểu Tuyết đâu, trả lại đây."

Mộc Minh Quân được thể tiếp lời, "Mẹ, từ chối tiếp nhận kìa, chúng ta dọn đi đi."

Mộc Thanh Tuyết thản nhiên quay đầu đi. "Thỉnh thoảng lên cơn điên thôi. Chứ nếu phải dọn đi thì phải là hắn."

Khải Minh Kiệt nhận ra đúng là người vợ vô tâm của mình. Hắn lon ton chạy lại chỗ cô nằm, tay khoanh gọn gàng trên ghế.

"Sao nay em dậy sớm thế?"

"Tối qua nói rồi còn gì. Bố mẹ về đó."

"Bay qua đêm luôn?"

"Ừm, thấy yêu em không."

Khải Minh Kiệt lại nheo mắt vào. Đúng là yêu thương con gái thật, không màng thể chất ngày càng kém đi của tuổi già, lại bay qua đêm về nước chỉ để gặp con gái.

Xem ra đây chính là mục tiêu của ngày hôm nay rồi! Muốn cưới vợ phải qua cửa của bố mẹ đã!

Khải Minh Kiệt trong phút chốc lại tràn đầy năng lượng. Hắn bật dậy, "Mấy giờ đón họ?"

Mộc Thanh Tuyết đưa mắt nhìn đồng hồ. "Ừm, mười phút nữa đi."

"Hiểu rồi." Khải Minh Kiệt chạy bắn đi, giây trước còn ở trước mặt, giây sau đã không thấy đâu.

.....

Tại Mộc gia, một căn biệt thự không nhỏ, rộng rãi thoáng đãng, hệt như là Khải gia hùng vĩ.

Gia đình ba người. Khải Minh Kiệt lục lại trí nhớ. Căn biệt thự này có ở đây từ khi nào? Hắn đã đi qua nơi này cả nghìn lần, nhưng chưa từng thấy nó.

Hắn quay sang Mộc Thanh Tuyết. "Em mới xây nó sao?"

"Ừ, xây tặng bố mẹ."

"Con cái hiếu thảo."

"Cũng chẳng biết anh có hiếu ở đâu."

Đi vào trong căn biệt thự, Khải Minh Kiệt ít nhiều cũng hồi hộp. Tuy ngoài mặt vẫn ra vẻ điềm đạm như thường, nhưng lần đầu gặp bố mẹ vợ, phải chú ý cư xử sao cho xứng với con gái cành vàng lá ngọc của bọn họ.

Cánh cửa phòng mở ra, Mộc Thanh Tuyết chào lớn. "Hi!"

Từ chiếc sofa quay lưng về phía cửa, cặp vợ chồng có tuổi quay đầu lại.

Phương Liên mừng rỡ:

"Tiểu Tuyết!"

.....

Khải Minh Kiệt ngồi đối diện với Mộc Thanh Thiệu. Mặc dù khuôn mặt trong rất điềm tĩnh nhưng thật chất lòng bàn tay sớm đã đổ mồ hôi.

Người đàn ông này vừa nhìn đã biết đích thị là cha đẻ của Mộc Thanh Tuyết, từ ngoại hình cho tới tính cách, giống nhau một trời một vực!

Mộc Thanh Thiệu nheo mắt, thầm đánh giá vị khách trẻ trước mặt. "Cậu là chồng cũ của con gái tôi?"

Khải Minh Kiệt thành thật. "Vâng."

"Lấy tư cách gì đến đây?"

"Bạn của cô ấy."

Mộc Thanh Thiệu nhướn mày. Thì ra cũng biết suy nghĩ, nếu nói lấy tư cách là bố của Mộc Minh Quân, hay là chồng mới của Mộc Thanh Tuyết, coi trừng ông xé xác hắn ra. Nếu nói là bạn của cô, được cô đưa theo tới đây, ông có muốn cũng không đuổi đi được.

Trong lúc đó, Mộc Thanh Tuyết và Phương Liên tình cảm mặn nồng bên cạnh Mộc Minh Quân, cùng hóng kịch giữa bố vợ và con rể.

Mộc Thanh Tuyết tựa đầu vào vai mẹ. "Hai người này cứ đấu đá nhau thế nhỉ?"

"Hơ, tranh giành con đấy, bảo sao không đấu đá nhau được." Phương Liên xoa đầu cô.

Mộc Thanh Tuyết khó hiểu. "Bố có mẹ rồi mà."

"Vợ thì cứ có, còn con gái vẫn phải giữ chứ."

"Hai mẹ con mình bỏ trốn đi."

"Ý tưởng hay đấy."

"Hai người định bỏ trốn đi đâu?"

Từ trên cầu thang, Mộc Thanh Nhật bước xuống. Mộc Minh Quân nhìn thấy thần tượng lại phấn khởi, "Chú!"

Mộc Thanh Nhật tiến tới xoa đầu rối tung tóc của cậu nhóc. "Chà, cháu trai lâu lắm mới gặp, đã lớn thế này rồi!"

"Anh, nay không đi làm hả?"

"Không, anh đặc biệt nghỉ làm để chơi với em đấy. Sao, cảm động không?"

"Hơ, nghỉ làm chơi với em mà ngủ nướng tới tận bây giờ." Phương Liên thẳng thừng bóc trần lời nói dối của Mộc Thanh Nhật. Anh ngậu lên, "Sao mẹ lại lột trần con thế hả!"

Mộc Thanh Thiệu quay đầu. "Mộc Thanh Nhật, muốn sang Châu Phi à?"

Ngay lập tức công tử họ Mộc im miệng lại. Mộc Thanh Tuyết cười thầm, "Anh trai có vẻ thích Châu Phi."

Mộc Thanh Nhật lao vào giở trò cù léc. "Tiểu Tuyết! Em bảo em ở phe anh mà!"

Mộc Thanh Tuyết bị cù nhột hết cả người. Cô đạp anh ra, "Biến mau, Mộc Thanh Nhật!"

"Ai bảo em phản bội anh, cho chết."

"Mộc Thanh Nhật."

Mộc Minh Quân đạp thẳng mông anh.

"Thả cục cưng ra."

Phương Liên vỗ tay. "Cháu trai ngầu quá!" Mặt lạnh lùng, tay thì đút túi, góc đáp còn đúng chín mươi độ. Tư thế đạp mông quá chính xác!

Mộc Thanh Tuyết nhân lúc anh trai mất cảnh giác liền thoát ra, trốn sau lưng mẹ. "Bảo bối, đội ơn con."

Mộc Thanh Nhật mếu máo. "Cháu nỡ ra tay với thần tượng của mình à?"

Mộc Minh Quân ngẩng cao đầu, nói một câu khiến trái tim nào đó tổn thương. "Thần tượng không bằng mẹ."

Mộc Thanh Tuyết ngồi rớt nước mắt. "Vẫn là bảo bối thương mình nhất."