Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 138: Khải Sản




Một ngày mới đã bắt đầu, Khải Minh Kiệt lồm cồm bò dậy khỏi giường. Hắn vò đầu, trời ạ, quá coi thường đứa con trai kia của hắn rồi!

Đêm qua cũng vậy, hắn muốn trèo vào phòng của hai mẹ con, nhưng lần này Mộc Minh Quân đã thông minh vượt trội, chặn hết tất cả những lối có thể thông qua đó mà vào phòng.

Hại hắn cả đêm qua lại phải ngủ một mình mà lại ngủ không nổi. Hắn chán cảnh đêm nào cũng lẻ loi trên giường rồi!

Khải Minh Kiệt bò qua phòng hai mẹ con. Đưa tay lên mở thử cửa, cạch!

Hắn đứng khựng lại một lát. Đôi mắt dường như thu nhỏ lại còn hai dấu chấm chớp chớp, khuôn mặt hết sức hoang mang.

Cậu con trai kia lại lợi dụng góc khuất của IQ hắn rồi!

Khải Minh Kiệt phi như bay vào phòng. Chết tiệt, biết thế hôm qua đi cửa trước! Quá chú ý vào những lối đi khác mà quên mất lối đi dễ nhất!

Hắn ngồi xổm xuống bên giường nơi Mộc Minh Quân nằm, đưa tay chọc chọc vào mạng sườn cậu. "Đồ xảo quyệt, con dạy đi."

Mộc Minh Quân mắt chớp mơ màng, ngồi bật dậy. Vì buồn ngủ, cậu nhóc lơ tơ mơ bỏ lại cục cưng cùng với con cáo già đêm qua nhốt ở ngoài.

Khải Minh Kiệt cười gian. Là tại con hết đấy nhé!

Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, vỗ nhẹ vào má Mộc Thanh Tuyết. "Tiểu Tuyết, dậy đi."

"Không dậy." Mộc Thanh Tuyết kéo chăn lên chùm qua đầu. Khải Minh Kiệt nằm ngang đè lên cái bánh cuốn khổng lồ trên giường, cọ cọ cằm. "Em muộn làm đấy."

Bỗng cái bánh cuốn im im, Khải Minh Kiệt vén chăn ra nhòm vào. "Vợ ơi."

Mộc Thanh Tuyết chìa tay ra. "Đưa em điện thoại.

Cầm được điện thoại, một loạt thao tác nhanh, một cuộc gọi được thiết lập.

Vị nữ trợ lí bắt máy. "Vâng Boss?"

"Hôm nay tôi nghỉ, cô sắp xếp lại lịch trình cho tôi. Mai sẽ làm bù giờ, làm ơn đừng có cằn nhằn. Cảm ơn."

Tút tút.

Vị nữ trợ lí tiếp thu chậm rãi từng thông tin. Cô ném điện thoại xuống bàn! "Trời ạ, nghỉ đến bảy ngày trong tháng này rồi!"

"Hừm, nhưng mà người ta là Boss, làm Boss thì làm gì chẳng được, nhân viên quèn như mình sao có quyền phán xét..."

"Haiz. Vẫn là đau đầu với sếp."

"Nhưng mà không sao, trong khi Boss không ở đây, chúng ta sẽ tận dụng triệt để thời gian, để đọc fanfic. Đam mỹ ơi, chị tới đây!"

.....

Sau một khoảng thời gian dài vật lộn với nhau, Khải Minh Kiệt cuối cùng cũng vác được Mộc Thanh Tuyết ra khỏi giường.

Mộc Minh Quân lúc tỉnh ngủ rồi thì vô cùng hối hận, ngồi ăn bữa sáng mà không nhịn nổi nhìn mấy cái vết côn trùng cắn trên môi và cổ của cục cưng nhà mình.

Thứ hai là ngày đầu tuần, Khải Minh Kiệt phải đi làm. Vì Mộc Minh Quân nổi hứng muốn đi tham quan, hắn dẫn theo con trai đi làm, tất nhiên là lôi theo cả mẹ của cậu bé.

Sau một đoạn đường dài ngồi xe, cuối cùng cũng đến trước cổng Khải thị. Bước chân vào trong sảnh, gia đình ba người khí chất ngời ngời thu hút hết mọi ánh nhìn xung quanh.

Khi bóng dáng ba người vừa khuất, nhân viên tập đoàn Khải thị bắt đầu biến thành những ông bà buôn dưa lê bán dưa chuột.

"Này, mấy người có thấy không?"

"Hình như đó là tiểu thiếu gia của Phương thị, sao lại ở đây?"

"Mới vào làm à? Phương tổng là thiếu phu nhân của cái tập đoàn này á!"

"Thật không?"

"Đùa nhau làm gì!"

Đi thêm được một đoạn rồi mà vẫn nghe thấy tiếng bàn tán, Mộc Minh Quân nhíu mày. "Khải thị toàn tuyển mấy ông bà buôn bán dưa hả?"

Mộc Thanh Tuyết trùng mắt xuống, cười lười biếng. "Khải thị muốn nhúng tay vào nông sản đây mà."

Cậu nhóc chép miệng. "Nên đổi tên thành Khải Sản đi là vừa."

"Phụt."

"Khải Sản."

Hai mẹ con Mộc Thanh Tuyết không nhịn nổi cười, đứng nín cười mà Khải Minh Kiệt đen sì cả mặt.

Khải Sản? Nghe khác gì cái trại sinh sản không!

Khải Minh Kiệt gạt hết suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu. Vừa định đi thang máy thì con trai và mẹ dắt tay nhau rẽ qua lối khác.

Hắn gọi với. "Thang máy đằng này mà."

Mộc Thanh Tuyết quay đầu. "Đang đi tham quan, đi thang máy nhìn làm sao được?"

Khải Minh Kiệt khựng lại một chút. Ừ, cũng đúng. Hắn chạy theo hai mẹ con, đặc biệt làm hướng dẫn viên du lịch cho họ.

Sau khi đi hết chỗ này tới chỗ kia, Mộc Thanh Tuyết với Mộc Minh Quân đều rất phấn khích, vì đều là lần đầu đi thăm quan. Hắn thì đi lại không biết bao nhiêu lần, nhưng nếu vợ con thích đã thích, vậy đi bao nhiêu lần cũng được.

Khi đi ngang qua phòng kĩ thuật, Mộc Minh Quân tỏ ra rất hứng thú. Tuy gương mặt chẳng có phần nào là vui vẻ, nhưng cô có thể nhìn thấy đôi mắt của cậu nhóc đang sáng ngời lên.

Vừa đặt tay lên chuẩn bị mở cửa, cánh cửa bỗng bật ra, đập thẳng vào trán cậu nhóc.

Mộc Thanh và Khải Minh Kiệt đi sau không phản ứng kịp, cô chạy lại gần cậu nhóc, kiểm tra. "Có đau lắm không?"

Trưởng phòng kĩ thuật thấy mình vừa đập cửa vào trán một cậu bé liền xin lỗi cuống quít. "Chú xin lỗi, chú xin lỗi, chú vội quá! Cháu có đau lắm không?"

Mộc Minh Quân đưa tay lên trán, chạm nhẹ vào vết thương đang sưng lên. Cậu nhướn mắt lên, một ánh mắt lạnh lẽo chĩa thẳng vào vị trưởng phòng.

Trưởng phòng giật bắn mình. Trời ơi, cậu nhóc này là ai vậy trời? Sao giống với Boss nhà mình thế kia?