Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 136: Bảy năm




Ngày mới bắt đầu, chàng trai nhỏ tuổi tỉnh dậy đầu tiên.

Vừa quay đầu sang, cậu đã giật mình giơ chân lên đạp. May mắn Khải Minh Kiệt thân thủ tốt, tóm lấy chân con trai, Mộc Thanh Tuyết nhíu mày xoay người.

Cậu nhóc nhăn mặt thì thầm, "Sao ông vào được đây?"

Hắn chỉ ra cửa sổ, cậu nhóc nghiến răng ken két. Chết thật! Không nghĩ tới trường hợp hắn ta làm người nhện!

Mộc Minh Quân cùng Khải Minh Kiệt rời giường trước, để tránh làm mẹ cậu tỉnh giấc, hai bố con đi nhẹ nói khẽ.

Xuống đến ăn sáng, Mộc Minh Quân trổ tài nấu nướng như mọi lần. Khải Minh Kiệt đứng cạnh dòm ngó, cậu ngứa tay đẩy mặt hắn ra.

"Nhìn gì?"

"Xem vợ với con nấu thì ai nấu ngon hơn."

"Lắm chuyện. Ra kia ngồi đi!"

Khải Minh Kiệt ra ghế ngồi, ngẫm nghĩ lại thì tự cảm thấy bản thân chẳng khác gì cún con. Trước đây bị vợ mắng đuổi ra ghế cũng nghe theo, giờ đổi thế hệ thành bị con trai mắng đuổi ra ghế cũng nghe theo.

Tự dưng cảm thấy trong gia đình chẳng có tí uy quyền nào cả là sao?

Đang suy nghĩ lung tung, thì hương thơm xộc lên khứu giác. Mộc Minh Quân đặt đ ĩa ăn lên bàn, ngồi đối diện. Hắn cười nhẹ, "Cảm ơn."

Trong bữa ăn, Khải Minh Kiệt bắt đầu trò chuyện.

"Con sửa đổi cách xưng hô với ta đi."

Mộc Minh Quân nhíu mày. "Hả? Tại sao?"

"Có con trai nào lại gọi ông xưng tôi không?

"Chưa có thì giờ có, tôi sẽ đi trước thời đại."

"Thời đại của con thì chưa biết, nhưng thời đại này thì người ta gọi là bất hiếu đấy."

"Hả?"

"Bảo bối, nói không sao đâu."

"Mẹ?" Mộc Thanh Tuyết từ cầu thang đi xuống, vẫn còn ngái ngủ, nhưng hương thơm len lỏi vào trong phòng khiến dạ dày cô biểu tình nhiệt liệt.

Cô ngồi xuống cạnh con trai. "Con thay đổi xưng hô đi là vừa."

"Chẳng phải vậy là thừa nhận mẹ và ông ta sẽ quay lại sao?"

"Ừm, thì sao?"

Cậu nhóc ngớ người ra. Tối qua người nào bảo không có quan hệ nào đối với hắn cả?

Khải Minh Kiệt thấy con trai đông cứng, không nhịn nổi quay mặt sang chỗ khác cười. Cậu nhóc cáu lên, "Cười cái gì! Ai cho ông cười!"

Mộc Thanh Tuyết vẫn tring tình trạng ngáp ngắn ngáp dài, không nhận thức được những gì bản thân vừa nói. Cô tiếp tục, "Bảo bối, nghe lời."

Mộc Minh Quân hừ một cái. Cậu bắt đầu rèn luyện, nhìn thẳng vào mắt hắn, khoanh tay khó chịu. Cậu nhóc lẩm bẩm. "Gọi hắn là bố. Bờ ô bô sắc bố."

Chưa từng nghĩ rằng gọi bố lại khó như vậy!

.....

Không lâu sau khi bữa sáng kết thúc, Mộc Thanh Tuyết rủ con trai sang căn biệt thự mà cô mua khi mới trở về nước. Vì còn nhiều đồ lỉnh kỉnh cần mang về nên tiện thể rủ con trai đi theo cho đỡ cuồng chân trong nhà.

Ai đó mặt dày bám theo, cùng hai mẹ con cô sang với cái cớ giúp đỡ.

Đến nơi mỗi người một tay một chân, tự dọn đồ đạc của mình. Riêng Khải Minh Kiệt được đặc quyền, dọn cả căn nhà từ trên xuống dưới, thấy cái gì quan trọng thì lượm lại, để sau đấy hai mẹ con quyết định.

Mộc Thanh Tuyết trong phòng riêng, dọn dẹp không phải là một công việc nhọc nhằn, hơn nữa cô cũng không có nhiều đồ mấy, nên chớp mắt đã dọn gần xong.

Trước mặt cô giờ là một chiếc tủ lớn, đơn giản và tinh tế. Mặt trước của chiếc tủ được kính che đậy lấp lánh, xung quanh đều được đóng lại bởi mấy tấm gỗ không thể nhìn xuyên qua.

Mộc Thanh Tuyết mở nhẹ cánh cửa tủ, trong đó là cả một tủ đầy kỉ niệm buồn của cô trong suốt bảy năm.

Khải Minh Kiệt đã dọn dẹp xong, vừa mới ghé qua phòng con trai cãi nhau. Xong việc liền chạy qua phòng cô, vừa thò đầu vào đã thấy cô đứng lặng trước cánh cửa tủ.

Hắn chạm nhẹ lên vai cô, giọng hạ thấp xuống. "Tiểu Tuyết."

Mộc Thanh Tuyết giật mình, quay người đóng cửa tủ. "Anh xong việc rồi hả?"

"Ừ. Em có cần giúp gì không?"

"Không, cũng sắp xong rồi." Mộc Thanh Tuyết gạt tay hắn ra. "Chúng ta chuẩn bị về thôi."

"Tiểu Tuyết." Hắn nắm lại tay cô.

"Em trốn tránh anh sao?"

Bị nói trúng tim đen, Mộc Thanh Tuyết giật tay ra. "Không có."

"Này." Khải Minh Kiệt ôm cô vào lòng. "Anh chỉ sống với em hơn một năm, nhưng anh hiểu em không ít đâu."

"Rõ là tránh mặt anh rồi."

Trong phút chốc cả cơ thể lẫn tâm trí của Mộc Thanh Tuyết bỗng mềm nhũn. Cảm giác muốn dựa dẫm vào một ai đó, chỉ có hắn mới mang đến được cho cô.

Mộc Thanh Tuyết tựa vào người hắn. "Có chuyện không vui." Hắn tì nhẹ cằm lên đỉnh đầu cô. "Em có thể nói với anh."

Mộc Thanh Tuyết mím môi. Tìm truyện hay tại — ТRUMtruyeЛ. VЛ —

"Bảy năm sinh nhật anh, em đều tặng anh một món quà."

"Nhưng chưa bao giờ gửi đi."

Khải Minh Kiệt hơi nhướn mi, rồi lại cúp mắt mỉm cười.

Hắn kéo tay Mộc Thanh Tuyết ra khỏi nhà, ngay lập tức trợ lí Lâm xuất hiện cũng với một dàn vệ sĩ, hắn chỉ vào trong nhà rồi trực tiếp bế cô vào xe.

Quá trình diễn ra trong chớp mắt khiến cô không định hình kịp. "Đi đâu vậy? Còn bảo bối..."

"Đi cùng anh, Lâm Mặc sẽ trông nó."

Chiếc xe phóng vút quay trở lại Cảnh Thư, Khải Minh Kiệt bế Mộc Thanh Tuyết lên lao thẳng một mạch lên một phòng nằm tách biệt khỏi những gian phòng khác.

Một loạt hành động đột ngột khiến Mộc Thanh Tuyết có hơi chóng mặt, đến khi đầu óc ổn định lại, trước mặt là một chiếc tủ có mặt kính khác.

Hắn ôm eo cô từ đằng sau, đưa tay lên mở cánh cửa tủ. Bên trong cũng là bảy món quà khác nhau, được sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự hàng năm.

Hắn ghé vào tai cô. "Bảy năm sinh nhật em, anh đều tặng em một món quà."

"Chỉ là cũng chưa bao giờ gửi đi thôi."

Trong phút chốc, hạnh phúc ập đến ngập tràn.

Bảy năm dài đằng đẵng...

Thì ra chúng ta đều luôn nhớ tới nhau.