Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 100: Nhói đau




Sáng hôm sau, tập đoàn Khải thị được một phen bất ngờ. Tin tức Boss của họ lạnh nhạt với thiếu phu nhân mà họ tôn sùng, rất nhanh đã lan đến khắp mọi ngóc ngách của tập đoàn.

Mọi người rôm rả trò chuyện, những xung đột xảy ra giữa Boss và thiếu phu nhân, những giả thuyết khả thi đều được đưa ra. Với sự thay đổi của Boss, ai ai cũng khẳng định rằng có mờ ám tại đây.

Khải Minh Kiệt đến đúng giờ như thường lệ, bước chân vào sảnh tập đoàn, hắn liền cảm thấy sự thay đổi của nhân viên. Hôm nay tâm trạng của họ người buồn người giận, viết hết lên trên mặt khi chào hắn tại sảnh.

Hắn thầm nghĩ, việc gì có thể làm nhân viên tập đoàn không lộ một chút cảm xúc nào có thể trở nên không kiểm soát được thế này?

Các nhân viên chờ cho tới khi đảm bảo rằng Boss đã yên vị trong văn phòng chủ tịch, mới tiếp tục chủ đề làm huyên náo cả tập đoàn. Ngay lúc đó, trợ lí Lâm cùng các thư kí tập trung toàn bộ nhân viên tại sảnh.

Trợ lí Lâm cao giọng, "Vụ việc được lan truyền vào sáng nay giữa Boss và thiếu phu nhân là sự thật. Chúng tôi tin rằng mọi người cũng cảm thấy vụ việc này không rõ ràng, cần phải điều tra thêm."

Một cô thư kí bước lên phía trước. "Với tình trạng hiện nay, việc thiếu phu nhân bị "thất sủng" rất có khả năng đi đến việc một thiếu phu nhân mới sẽ thay thế cô ấy. Theo điều tra của chúng tôi, khả năng cao thiên kim tiểu thư họ Vô - Vô Nhất Song sẽ thế chỗ."

Là những nhân viên đang huấn luyện đàng hoàng, tuy bất ngờ nhưng ai không bàn tán. Tuy vậy ai cũng đang theo đuổi suy nghĩ riêng. Chỉ có một điều là chắc chắn, họ không muốn thiếu phu nhân của tập đoàn Khải thị bị thay đổi. Nhất là khi, Lưu Y Tuyết đối xử với họ rất tốt, nhưng họ thì chẳng ưa gì Vô Nhất Song.

"Để thực hiện kế hoạch, chúng tôi cần sự giúp đỡ của mọi người."

Cả dàn thư kí cùng trợ lí Lâm thẳng người, cúi đầu. Toàn bộ nhân viên không ai phản đối, nếu có thể giúp ích cho kế hoạch, họ sẽ làm tốt nhất có thể.

.....

"Tiểu Tuyết, ăn trưa đi." Triệu Tuyết Nghi mở cửa vào phòng, tay xách theo mấy túi thức ăn lỉnh kỉnh.

"Sao ăn sớm vậy..." Lưu Y Tuyết đánh máy liên tục, công việc của tập đoàn Phương thị rất nhiều, kể từ khi Khải Minh Kiệt thay tính đổi nết.

Triệu Tuyết Nghi đi đến gập máy tính, tiện tay tịch thu theo. "Nghỉ đi, làm cả sáng rồi, còn đang mang thai đấy biết không?"

"Mang thai thì mang thai, nhưng ai mà ngồi không cả ngày được." Lưu Y Tuyết thở dài. "Mà không sao, sau này cậu có thai, sẽ còn khổ hơn tôi."

"Là sao?"

Lưu Y Tuyết mỉm cười. "Cậu có chồng là một bác sĩ mà."

Triệu Tuyết Nghi đông cứng. Đúng vậy, Vương Mặc Thoại mà một bác sĩ. Nhất định sẽ còn thít chặt kỉ luật hơn cả đối với Lưu Y Tuyết. Chắc chưa đến lúc sinh cô đã chết vì quá tải năng lượng mất.

"Mà khoan, tôi nhận Mặc Thoại là chồng khi nào?"

"Từ khi cậu bày ra cái biểu cảm đau khổ khi nghĩ tới việc bị nhốt trong nhà đó." Lưu Y Tuyết cười tươi.

Triệu Tuyết Nghi đỏ mặt, "Cậu gài bẫy tôi! Cù cậu chết!"

"Hả? Không, khoan! Tôi đang mang thai! Triệu Tuyết Nghi!"

"Hai người chơi vui nhỉ."

Giật mình vì giọng nói từ đâu vang lên, Triệu Tuyết Nghi ngã bổ nhào vào Lưu Y Tuyết. Cô gằn giọng, "Anh là ma hả?"

"Đâu có, anh là người bằng xương bằng thịt hẳn hoi." Vương Mặc Thoại thò đầu vào cửa, lắc lư làm Triệu Tuyết Nghi chỉ muốn chém đứt khỏi cổ.

Cô lôi anh vào, "Khí lạnh, không tốt cho Tiểu Tuyết."

"Chu đáo quá, sau này không lo con anh sức khỏe kém rồi."

"Im miệng!"

"Trong người em thế nào?" Vương Mặc Thoại đi đến bên Lưu Y Tuyết. "Dạo này bận quá, có thời gian rảnh là chui vào đây ngay."

"Khỏe nha. Bận thì đi làm đi, vào đây làm gì."

"Ồ, bận thì cũng phải vào đây, kiểm tra em và chọc tức cô vợ đại nhân nữa."

Triệu Tuyết Nghi mặt đỏ bừng. "Vương Mặc Thoại! Thích nhố nhăng hả!"

"Được rồi. Hai người chơi vui vẻ, chiều anh tan sớm, rồi vào với hai người." Vương Mặc Thoại đưa tay chặn những cú đánh của Triệu Tuyết Nghi, rồi chuồn ra ngoài phòng.

"Ở yên đây nhá, tôi đi vệ sinh, rồi vào với cậu. Máy tính tôi tịch thu, lo mà ăn trưa đi." Nói rồi Triệu Tuyết Nghi ra khỏi phòng, Lưu Y Tuyết xụ mặt, "Đồ ác độc!"

Cánh cửa vừa đóng lại, trên khuôn mặt vẻ cười liền được thay bằng tâm trạng trầm lắng. Lưu Y Tuyết đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng vàng dịu dàng, mây trắng ngây ngất, gió thổi nhè nhẹ. Bản ca của những loài chim êm tai, lá cây xào xạc. Khung cảnh đẹp nên thơ, mà cô không có tâm trạng thưởng thức.

Chiều hôm qua về đến nhà liền đi mất, không biết hắn đã ăn tối chưa? Còn thường xuyên bỏ bữa sáng, có phải hôm nay cũng không phải ngoại lệ không? Còn điện thoại nữa, có ngày nào là nhớ mang theo đâu?

Ngắm nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, trong lòng Lưu Y Tuyết không thể yên ổn. Tâm trí toàn đi lo lắng cho hắn, mặc dù thấy hắn đối xử với mình thay đổi chóng mặt. Biết rằng có ẩn tình ở đây, nhưng lòng không kiểm soát được mà nhói đau một cái.

Nếu thật sự, rằng đây mới là cảm xúc thật của hắn...

Vậy sau này cô phải làm thế nào?