Phong Tử An ngơ ngác nhìn Dương Tinh Vũ, anh không biết nên nói gì lúc này, đâu đó trong tâm trí của anh còn chút kí ức vụn vặt khi còn nhỏ khi nghe được Dương Tinh Vũ nói rằng anh là người cô thích từ rất lâu.
Ký ức kia như chú bướm nhỏ bắt đầu rục rịch phá kén mà ra.
Dương Tinh Vũ liền nói tiếp: "Phong Tử An, không biết anh có còn nhớ cô bé mặc váy tím hay khóc nhè tại vườn hoa hồng ở cô nhi viện lớn nhất Ninh Thành vào hai mươi năm trước hay không?"
Phong Tử An ngẩn ra, anh cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình, cuối cùng cũng tìm lại được một chút hình ảnh vụn vặt.
Cô nhi viện sao, Phong Tử An liền nhớ lại ký ức đã chôn vùi thật lâu kia, đó là vào năm anh chín tuổi, anh đến cô nhi viện lớn nhất ở Ninh Thành cùng mẹ, ba mẹ khi đó chính là nhận nuôi chị gái của anh..
Là lần đó, khi anh một mình ở phía sau vườn hoa của cô nhi viện, nghe được tiếng khóc của một bé gái mặc váy tím màu hoa sim, bé con có hai bím tóc rất dài, đôi mắt to tròn đen láy, nhìn anh rất lâu, nhưng vẫn khóc hoài không nín, khi đó Phong Tử An là một cậu bé rất hiền lành, lại rất hòa đồng dễ gần, nên lúc gặp được bé con là Dương Tinh Vũ lúc nhỏ, anh liền dỗ dành, còn tặng đồ chơi cho cô, mà cô bé cũng vì vậy mà thích anh trai nhỏ này.
Hai đứa nhỏ vừa gặp đã thân, tíu ta tíu tít nói chuyện cùng chơi giữa vườn hoa hồng ở cô nhi viện.
Nhưng mà có bữa tiệc nào lại không tàn?
Chơi được nửa ngày thì ông bà Phong cũng làm xong thủ tục nhận nuôi chị gái của Phong Tử An, lúc này liền gọi anh trở về.
Sau đó lúc ra về, Phong Tử An vì quá gấp gáp, chỉ có thể đưa lại một con hạc giấy màu trắng tinh gấp bằng giấy viết cho Dương Tinh Vũ, trên đó ghi tên anh, họ Phong, tên Tử An, sự tình đến nay đã qua hai mươi năm, đương nhiên sẽ không ai còn nhớ, mà cũng không nguyện ý nhớ, chỉ có Dương Tinh Vũ, cô sau khi xác định mới dám chắc Phong Tử An là anh trai năm đó.
Hai mươi năm, thời gian khá dài để thay hình đổi dạng một con người, duy chỉ có tình cảm là còn mãi, Dương Tinh Vũ chính là kiểu người trọng tình cảm nhớ mãi không quên.
Phong Tử An lúc này thật sự kinh hỷ, hóa ra, hóa ra, Dương Tinh Vũ là bé gái năm đó, không nghĩ đến duyên phận của bọn họ đã được định từ lâu.
Chỉ là tình huống khi gặp lại quả là khiến người ta không khỏi cảm thấy nghẹn.
"Em là bé con khóc nhè đó sao?" Phong Tử An ôn nhu nhìn Dương Tinh Vũ hỏi, "Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, em vẫn là khóc như vậy."
Dương Tinh Vũ hít mũi, chợt cô đứng lên, hai tay nhào tới ôm lấy cổ Phong Tử An, "Mới không khóc như trước, cảm thấy kinh hỷ mà thôi, anh đúng là đồ xấu xa, cá mập thối."
Phong Tử An bất ngờ khi cô gái nhỏ nhào đến ôm cổ mình, một cảm giác khó nói nên lời, da thịt cách lớp quần áo âm ấm, hơi thở nhộn nhạo của cô, tiếng nức nở của cô bên tai làm anh tưởng như mình trong mộng.
Cánh tay băng một lớp băng trắng toát liền đưa lên vuốt v e mái tóc đen mượt của Dương Tinh Vũ, Phong Tử An thở ra một hơi thỏa mãn, ông trời cũng không phải quá bất công, nếu đã lấy đi thứ nào đó của bạn, vậy chắc chắn sẽ mang đến một thứ khác tốt hơn.
Cô gái đang chủ động ôm anh chính là một ví dụ.
Anh mất bốn năm khổ sở đề tìm lại chính mình sau chuyện ám ảnh đó, hiện tại lại tìm được thứ anh mong muốn, là hạnh phúc nửa đời sau của anh.
Tìm được bé gái hay khóc nhè năm đó.
Cô bé chính là trời sao của anh trong thời niên thiếu.
Dương Tinh Vũ, là người anh làm lỡ làng, cướp đi lần đầu của côq trong quá khứ, nhưng hiện tại với tương lai, anh sẽ bù đắp, sẽ yêu thương cô hết mực với tất cả những gì anh có, kể cả con người và trái tim của anh.
Phong Tử An dùng sức mà ôm Dương Tinh Vũ, anh nói: "Nói cho anh biết, làm sao em nhận ra anh là anh trai nhỏ năm xưa?"
Dương Tinh Vũ lúc này mới thoát khỏi cái ôm của Phong Tử An, nghiêm túc nói: " Là vì giọng điệu và thái độ khi anh dỗ em, ngoài anh ra, chưa có một ai từng dỗ dành em như thế!"
Hơn nữa, Dương Tinh Vũ chợt lấy từ trong chiếc ví nhỏ luôn mang bên người cô ra một đồ vật, kích thước rất nhỏ, chính là con hạc giấy chính tay Phong Tử An tặng cho cô vào ngày đó của hai mươi năm trước.
"Anh xem có phải là nó không? Nó là của anh tặng em, em còn giữ này Chỉ là không biết anh trai nhỏ có còn nhớ hay không thôi?." Dương Tinh Vũ vừa nói vừa đặt con hạc vào tay Phong Tử An.
Anh nhìn con hạc giấy đã cũ, giấy trắng cũng ố vàng theo thời gian, nhưng dòng chữ viết tên anh thì chưa có phai mờ, vì ai đó đã lén tô thêm mực mỗi ngày để không làm mất đi màu chữ.
Chính là con hạc này, anh tặng cô ngày đó.
Vậy mà Dương Tinh Vũ còn giữ đến tận bây giờ.
Thì ra là như vậy? Thì ra Dương Tinh Vũ là cô bé mặc váy màu tím sim năm ấy.
Phong Tử An vui mừng lại kéo Dương Tinh Vũ vào lòng ôm thật lâu, vết thương sau lưng tuy đau, tay ôm cô cũng bị đau, nhưng mà đáng giá, chuyện đám người kia tìm đến cô muốn hại cô, anh chưa điều tra được là ai, nhưng còn may là anh dùng chính bản thân để đổi lại an toàn cho cô, cho con gái của bọn họ.
Vậy nên tất cả đều đáng giá, Dương Tinh Vũ không biết được suy nghĩ của Phong Tử An lúc này, cô thật sự cảm thấy vui mừng vì quyết định của bản thân, còn cả chuyện Phong Tử An chính là anh trai nhỏ lúc bé, nếu như không phải anh dùng giọng điệu xoắn xuýt kia để dỗ dành cô, khẳng định cô cũng không nhận ra anh được.
Hai người ôm nhau thật lâu, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mà đối phương mang lại.
Tuy không biết được cảm nhận của nhau lúc này, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng, bọn họ từ lúc này sẽ không để lỡ nhau thêm lần nào....