Mất đi ánh sáng Ngọc Diệp không một chút phàn nàn hay than vãn bất cứ thứ gì, dù cô chỉ cần đứng lên là ngã ngay, có khi cô còn đập đầu vào tủ, nhưng chỉ nhăn mặt xoa một chút rồi thôi, Hoàng Nhi và Mạc Tư Thần nhìn cô như vậy liền cảm thấy xót nhưng cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ còn 4 ngày, đúng 4 ngày nữa bọn họ sẽ không để cô lại nơi đau khổ này
Ngọc Diệp cô muốn lấy nước uống, liền cố gắng đi lại bàn, cô cứ quơ tay để tìm hướng đi, khó khăn lắm mới lại được tới bàn, cô cầm ly lên vừa định rót nước thì chiếc ly liền rơi xuống.
Ngọc Diệp giật mình vội khom xuống cô muốn dọn dẹp, nhưng mãnh vỡ lại cứa vào tay cô khiến cô đau đến nhăn cả mặt
Hoàng Nhi vừa mở cửa bước vào liền hoảng hốt chạy lại chổ cô
“ Sao cậu không gọi tớ ”
“ Tớ...tớ không muốn làm phiền cậu ” Ngọc Diệp liền lấp bấp trả lời Hoàng Nhi, từ lúc hiến giác mạc cô dường như còn ít nói hơn cả trước
“ Chảy máu rồi.
Cậu ngồi đây tớ đi lấy hộp cứu thương sát trùng cho cậu ” Hoàng Nhi đỡ cô ngồi lên giường rồi vội đi lấy hộp cứu thương.
Ngọc Diệp cảm giác như bản thân trở nên vô dụng lại còn làm phiền mọi người nữa
Hoàng Nhi đem hộp cứu thương sát trùng rồi sao đó băng lại cho cô, Ngọc Diệp chỉ im lặng không nói một lời nào, cô đặt tay lên bụng, sao đó chỉ mỉm cười.
Hoàng Nhi rót cho cô ly nước ấm để uống
Ngọc Diệp uống xong liền lên giường chùm chăn giả bộ ngủ, nhưng thật ra trong đầu cô hiện tại chỉ toàn là hình bóng của anh, cô sẽ mãi mãi ghi nhớ dáng vẻ đó của anh, sẽ không bao giờ quên đi.
Đến cuối cùng cũng chẳng thể hận anh, chẳng thể ghét bỏ anh
Ở khách sạn năm sao quen thuộc.
Khả Hân và Hứa Kiệt vừa trải qua một cuộc ân ái xong, bọn họ vẫn thường xuyên gặp nhau như vậy
Khả Hân nằm trong lòng Hứa Kiệt.
Hắn ta vuốt ve cô sao đó chậm rãi lên tiếng
“ Em có biết ai là người hiến mắt cho Tần Tổng không? ”
Khả Hân lắc đầu trả lời “ Em không ”
“ Là vợ anh ta đấy Lâm Ngọc Diệp ” Hứa Kiệt biết được thông tin này từ Tống Thanh, bọn họ hợp tác với nhau mục đích chỉ để lật đổ Tần Môn
Khả Hân liền nhíu mày, nếu để Gia Hào biết Ngọc Diệp là người hiến mắt chẳng khác nào giúp họ quay lại với nhau, thảo nào cô gái bước ra hôm đó lại nhìn quen đến vậy hoá ra là Lâm Ngọc Diệp, Khả Hân chỉ cười nhếch mép, xem ra không khử cô không được rồi, chỉ còn cách này mới khiến cô ta cảm thấy an toàn, trước khi chết cô ta còn sẽ cô ôm ấm ức, ôm hận mà chết đi
“ Anh có thể giúp em làm một việc không? ” Khả Hân liền ngước lên nhìn Hứa Kiệt nói
“ Em muốn anh giúp gì? ” Hứa Kiệt nhướn mày hỏi
“ Em phải loại bỏ Ngọc Diệp ” Khả Hân mỉm cười vui vẻ nói
“ Được thôi ” Hứa Kiệt nói xong liền áp môi mình xuống môi cô ta mà hôn ngấu nghiến, nhưng dù mang thai cô ta vẫn không sợ mà làm đi làm lại mấy lần, nhưng cô đều dặn anh ta phải nhẹ nhàng
“ Cậu vẫn chưa tìm được cô ấy sao? ” Tần Gia Hào nhìn Trần Khiêm hỏi, hôm đó anh cảm giác như cô đã đến, nhưng lại chẳng nói một lời nào, giá như lúc đó đôi mắt anh sáng, có lẽ anh đã nhìn được dáng vẽ của cô rồi
Trần Khiêm nghe anh hỏi liền lắc đầu, một điều Trần Khiêm anh có thể chắc chắn là có người đã giúp cô giấu đi thông tin, nếu không với năng lực của bọn anh không thể nào không tìm thấy cô được, xem ra người này cũng không phải dạng tầm thường
Tần Gia Hào liền trầm mặt xuống, anh không biết bản thân muốn gì, rõ ràng hận cô như vậy, hận gia đình cô đến thế, nhưng anh thà sống trong thù hận nhưng có cô, còn hơn là bây giờ.
Hay là do anh chỉ muốn nhìn cô đau khổ hơn? ngay cả bản thân anh cũng không rõ, anh chỉ biết từ bé đến lớn anh chỉ thích một mình Khả Hân, bây giờ Khả Hân còn đang mang thai con của anh, chẳng phải như thế gia đình đã trọn vẹn rồi sao? Nhưng sao anh lại chẳng có một chút cảm giác hạnh phúc hay vui vẻ nào hết vậy?
Dư Nhất Minh ở Tần Môn cho người điều tra toàn bộ lịch trình các chuyến bay đến tàu hoả, và tất cả phương tiện lưu thông, nhưng chẳng tra ra được gì cả, ai mà lại có thể làm việc này chứ.
anh cũng không muốn nhìn Tần Gia Hào suốt ngày không vui, anh biết trong lòng Gia Hào có Khả Hân nhưng chấp niệm cái tên Gia Uyên nó quá lớn đối với cậu ấy, anh lại chẳng thể tin được Khả Hân lại là Gia Uyên.