Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi

Chương 30: 30: Thiên Thần





Tần Gia Hào về thẳng biệt thự chứ không đến chổ Ngọc Diệp vừa về đến nhà đã thấy mỗi quản gia mà chẳng thấy Lý Khả Hân đâu
Tần Gia Hào đi thẳng về phòng ngã lưng xuống suy nghĩ những gì Ngọc Diệp đã nói, cái gì không thể chắc chắn nhưng việc cô thích anh thì anh chắc chăn 100 %
Lý Khả Hân vừa về đến nhà đã thấy xe của anh cô ta liền đi thẳng qua phòng của anh gõ cửa
“ Cốc...cốc...cốc ”
“ Vào đi ”
Tần Gia Hào vừa nói xong liền ngồi bật dậy đi đến quầy rượu rót một ly đưa lên miệng
Khả Hân vừa bước vào đã chạy thẳng vào lòng anh ôm lấy anh, Tần Gia Hào cũng thuận tay ôm lấy cô ta để ly rượu sang một bên lấy tay vuốt tóc Khả Hân một cách rất ân cần yêu chiều
“ Em mới đi đâu về sao? ”
“ Ừm...ở nhà chán quá, anh lại đi mãi nên em mới ra ngoài hóng gió một tí ” Khả Hân bình thản đáp lại như không có chuyện gì xảy ra, ở bên cạnh anh lúc nào cô ta cũng tỏ ra bản thân yếu đuối
“ Gia Hào có phải anh yêu Ngọc Diệp rồi không? ” Khả Hân trong lòng anh lên tiếng cô ta sợ mất mỏ vàng, bất an trong lòng sợ anh sẽ yêu Ngọc Diệp nên lên tiếng
“ Không có...sao em lại hỏi vậy ” Tần Gia Hào cũng tỏ vẻ không gì bình thản mà trả lời Khả Hân dù sao đối với anh Ngọc Diệp cũng chỉ là con của kẻ thù thôi
“ Em sợ...sợ xa nhau lâu như vậy anh sẽ không yêu em nữa ” Khả Hân uất ức trong lòng anh lên tiếng nước mắt ngân dài thi nhau rơi xuống
Tần Gia Hào liền xót xa lau nước mắt cho cô ta, còn hôn lên trán cô ta, anh không muốn Khả Hân khóc như vậy anh sẽ thấy có lỗi

“ Từ trước đến nay trong lòng anh chỉ có mình em ” Tần Gia Hào vội trấn an Khả Hân, cô ta khóc anh liền cảm thấy đau lòng.

Khả Hân trong lòng anh vô cùng đắc ý, vui vẻ trong lòng, cả hai người cứ ôm nhau tình chàng ý thiếp trong phòng như thế
Tần Gia Hào sẽ ly hôn Ngọc Diệp sao khi trả được thù, anh phải khiến gia đình họ sống không bằng chết, dù cho cô có vô tội thì trong người cô vẫn đang chảy dòng máu dơ bẩn, độc ác
Cứ thế trôi qua Tần Gia Hào không đến đón hay đưa Ngọc Diệp đi học nữa, anh ở nhà với Khả Hân vì hôm trước có nói anh đi mãi không ở nhà khiến cô buồn
Anh không muốn Khả Hân buồn anh yêu thương Khả Hân còn không hết sao lại để cô ấy buồn được chứ
Còn Lâm Ngọc Diệp cô những ngày qua anh không đưa đón cô đi học, cô tuy có hơi hụt hẫng nhưng cô biết anh sẽ không đến nữa.

Hôm đó anh đã thừa nhận rằng anh rất ghét cô
Hôm nay là chủ nhật Lâm Ngọc Diệp rảnh rổi không có việc gì làm liền lôi dụng cụ vẽ ra sân ngồi vẽ, cô mặc một chiếc đầm có hoạ tiết những bông bé nhỏ máy tóc xoăn xõa dài nhìn vào khung cảnh đó thật đẹp như là thiếu nữ
Mộ Ý Thư và La Hoàng Nhi đến còn có cả Chu Hạo Nhiên, bọn họ biết tâm trạng mấy ngày nay không tốt, cũng ít nói hơn hẳn nên bọn họ định đến nhà cô ăn uống, trên tay họ cầm rất nhiều đồ
“ Ting....ting...ting ”
Tiếng chuông của vang lên cắt ngang mạch cảm xúc hội hoạ của Ngọc Diệp, cô hi vọng không phải là anh, cô đứng lên đi ra cổng thì đã thấy bóng dáng của những người bạn thân yêu của cô đến
Vừa mở cửa Mộ Ý Thư đã càu nhàu với cô rồi, La Hoàng Nhi nhìn Ý Thư chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm

Cả ba cùng đi vào đập vào mắt của Ý Thư là bức tranh cô đang vẽ giở gian, Ý Thư nhìn thế nào cũng cảm thấy bức tranh rất buồn.

Nhưng trong đầu Ý Thư lại có ý định lấy cái này làm cảnh chụp ảnh
Với một người có máu nghệ thuật như Ý Thư vừa nhìn đã chấm Ngọc Diệp làm mẫu cho mình, Ý Thư liền đưa toàn bộ đồ cho Hạo Nhiên và Hoàng Nhi cầm rồi nói
“ Các cậu cầm hộ tớ đem vào trong Ngọc Diệp lại đây tớ chụp ảnh cho cậu ”
Cả ba người đều ngơ ngát đột nhiên lại đòi chụp ảnh, Mộ Ý Thư thấy mọi người ngơ ra liền đuổi hai người kia vào trong kéo Ngọc Diệp lại làm mẫu cho mình
Cô để Ngọc Diệp ngồi lên ghế rồi nói “ Cậu cứ như là bình thường ngồi vẽ tranh tớ chụp cho cậu những tấm ảnh đẹp nhất ”
Ngọc Diệp chỉ biết cười gượng đó giờ cô không thích mấy cái này cho lắm, nhưng nhìn vẻ mặt hí hửng của Ý Thư liền không nở từ chối
Ngọc Diệp ngồi vào cầm cọ vẽ, Ý Thư bảo cô cười thì cô cười, bảo cô tạo dáng thì tạo dáng, cô điều chiều theo Ý Thư hết
“ Cậu ngồi qua đây một chút ” Ý Thư như một nhiếp ảnh gia
Chu Hạo Nhiên và La Hoàng Nhi nhìn chỉ biết lắc đầu với Ý Thư ánh mắt của Hạo Nhiên lại nhìn Ngọc Diệp trong chiếc đầm hoa lại rất đấm say trước mắt anh hình ảnh đó tạo nên một bức tranh rất tuyệt vời không chê vào đâu được
“ Tôi nghĩ cậu nên buông bỏ thì tốt hơn ” La Hoàng Nhi vừa nhìn đã biết hết mọi chuyện như thế nào, cô không phải cấm cản mà là khuyên nhủ nếu cứ như vậy Hạo Nhiên là người khổ mà Ngọc Diệp cũng sẽ khó xử
“ Tôi cũng nghĩ vậy ” Chu Hạo Nhiên cũng đã suy nghĩ rất nhiều, anh buông bỏ không phải là buông bỏ tình cảm của anh đối với cô mà là không bắt ép không tranh giành nữa.


Anh vẫn sẽ phía sau bảo vệ cô
Ý Thư và Ngọc Diệp chụp ảnh một hồi cũng chịu ngừng mà đi lại chỗ hai người kia.

Ý Thư xem lại những tấm ảnh đã chụp được, không cần chỉnh đã thấy đẹp bạn cô đúng là thiên thần mà làm gì cũng đẹp
“ Chúng ta vào ăn thôi ” Ý Thư lên tiếng
“ Ăn cái gì? Cậu nghĩ bọn tớ làm sẵn cho cậu sao ” La Hoàng Nhi liền lên tiếng giả vờ tức giận mắng Ý Thư, làm cho Ý Thư quay qua Ngọc Diệp cầu cứu cô cũng đành bất lực lắc đầu rồi cùng mọi người vào trong nấu ăn
Phải mất một lúc mới chuẩn bị xong mọi thứ, bọn họ muốn mở picnic nên ra ngoài, nào là đồ nướng nào là lẩu trái cây, rượu có rất nhiều món, cả bốn người dùng bữa trong vui vẻ, khó khăn lắm Ngọc Diệp mới chịu cười tươi như bây giờ
Ý Thư chỉnh màu ảnh sáng lên một tý xong liền up tất cả ảnh của Ngọc Diệp lên trang của mình, đột nhiên mọi người đều vào khen, lượt thả cảm xúc và lượt share tăng không ngừng mới có 1 tiếng mà đã 10k lượt share rồi
Ôi trời ơi bạn cô sắp thành người nổi tiếng mất rồi, người đẹp có khác chứ Ý Thư liền tỏ ra ngưỡng mộ cô
Dư Nhất Minh vừa lướt thấy ảnh của cô đã nhìn đắm đuối, nét cô đẹp một cách ngây thơ, hồn nhiên, tinh khiết, tựa như một thiên thần vậy.

Nhất Minh vội lưu vào máy sau đó liền gửi cho Tần Gia Hào
Gia Hào vừa mới tắm xong bước ra đã thấy có tin nhắn liền cầm máy mở lên xem, tấm ảnh của cô đập vào mắt anh khiến anh đơ cả người, say sưa nhìn vào bức ảnh mà Nhất Minh đã gửi
[ Ảnh ở đâu ra ] Gia Hào nhắn một câu ngắn gọn rồi đi lau tóc không lâu sau Nhất Minh đã gửi tin nhắn đến
[ Trên mạng ]

Tần Gia Hào xem xong liền mở mạng xã hội lên xem, lượt share vẫn tăng không ngừng, anh nhìn vào từng tấm ảnh của cô liền không dứt ra được
Ngọc Diệp rất đẹp cô đẹp theo nét ngây thơ, nhưng ánh mắt của cô là ánh mắt của sự buồn bã, khốn khổ
Anh ngồi nhìn bức ảnh rất lâu bức ảnh cô ngồi vẽ tranh lại càng khiến anh não lòng, cô đẹp như một thiên thần vậy, Tần Gia Hào liền bấm lưu vào máy, anh mở bình luận lên đọc toàn là những lời khen của cô nào là
[ Cô ấy là tiên nữ sao? ]
[ Tôi là con gái mà tôi còn mê ]
[ ôi thiên thần của lòng tôi ]
[ Giá như có thể làm bạn trai cô ấy ]
[ Chị gái đáng yêu quá đi mất ]
[ không biết cô ấy có bạn trai chưa ]
Đọc qua một lượt toàn là con trai khiến anh cảm thấy khó chịu, cô vậy mà có nhiều người muốn có được như vậy, anh không thể đọc nổi nữa càng đọc càng thấy tức giận, anh đột nhiên lại muốn giữ cô cho riêng mình
Liền lấy điện thoại gọi cho Trần Khiêm hack bỏ những tài khoản của người con trai nào để ý đến cô, hay có ý định tỏ tình với cô đều hack hết không trừ một ai.

Cô là của riêng Tần Gia Hào anh, dù anh không thích cô thì cũng không đến lượt người khác
Tần Gia Hào bỏ máy qua một bên mà tập trung vào làm việc, anh mà đọc bình luận nữa chắc anh băm bọn họ ra thành trăm mảnh.