Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát

Chương 93: Tôi Muốn Đích Thân Kiểm Tra






Nam Ngữ vừa đi, Nam Xuyên cũng đứng dậy đi mất, còn Nguyệt Mỹ vẫn khóc lóc cầu xin Nam Vĩ.

Ông ta nhìn theo Nam Xuyên, nghiến răng thầm nghĩ con nhỏ chết tiệt, nuôi nó bao năm mà dám phản lại mình! Đúng là không nên tin tưởng một ai!
 
 
Nam Xuyên không còn cách nào khác đành phải trở về căn nhà nhỏ kia, tuy rằng không bằng ở Phó gia nhưng đúng là không thiếu thứ gì.

Cô ta thầm cười khẩy, đây cũng chỉ là vì đứa con trong bụng cô ta mà thôi!
 
 
***
 
 
Nam Ngữ lên xe taxi, vừa đọc cho bác tài địa chỉ khu chung cư thì chợt nhớ tới nơi ở đó đã được anh chuyển đi.

Giờ này chắc là dì Thẩm đã đón Kỳ Kỳ về bệnh viện rồi.
 
 
Cô sẽ về nhà lấy một ít đồ trước, sau đó sẽ tới bệnh viện với Kỳ Kỳ.

Đúng lúc này điện thoại trong tay cô kêu lên, là Mộ Hàn gọi tới, Nam Ngữ cười mỉm.
 
 
"Alo?"
 
 
"Em làm gì mà bây giờ mới bắt máy?"
 
 
Giọng điệu ai kia có chút giận dỗi.
 
 
"Ừm...em có chút việc."
 
 
Cô nhẹ trả lời.
 
 
Vừa nãy tan làm anh đã tới ngay Đài truyền hình, vậy mà đợi cô mãi không thấy cô ra, trợ lý Lưu vào hỏi thì mới biết Nam Ngữ đã đi rồi.
 
 
Kỳ Kỳ lúc này đang đu lên người anh, tinh nghịch nói.
 
 
"Mami! Mami mau tới đây đi, baba đang rất nhớ mami!"
 
 
Nam Ngữ bật cười, Mộ Hàn vò đầu Kỳ Kỳ rối tung lên.

 
 
"Thằng nhóc quỷ sứ này!"
 
 
Hóa ra là anh đang ở bệnh viện, Nam Ngữ trả lời anh sẽ về khu chung cư trước rồi mới tới bệnh viện.
 
 
Mộ Hàn cúp máy, cù lét Kỳ Kỳ, tiếng cười khanh khách của cậu vui vẻ lan khắp căn phòng.

Kỳ Kỳ đột nhiên ôm lấy cổ anh, ra vẻ bí mật nói.
 
 
"Baba...baba có muốn chơi trò thổi bong bóng không?"
 
 
"Được thôi."
 
 
***
 
 
Nam Ngữ về nhà lấy vài bộ quần áo, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc điện thoại mà hồi trước anh tặng cho mình, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, cô đổi thẻ sim và thẻ nhớ sang điện thoại mới rồi cầm theo nó tới bệnh viện.
 
 
Lúc cô đến nơi, vừa mở cửa phòng bệnh thì có mấy trái bong bóng không biết từ đâu bay tới, nổ bụp một cái, xả phòng liền bắt vào mắt cô cay xè.

Mộ Hàn lập tức chạy tới thổi thổi cho cô.
 
 
"Hai người đang làm gì vậy?"
 
 
Nam Ngữ kinh ngạc nhìn anh, bộ dạng Mộ Hàn bây giờ...đúng là cô chưa bao giờ được nhìn thấy.
 
 
Chiếc quần dài đã được xắn lên tới bắp chân, cả áo sơ mi cũng được tháo ra khỏi thắt lưng, tóc tai hơi rối, nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của anh.

Chỉ là nhìn Mộ Hàn thế này, Nam Ngữ có chút buồn cười.
 
 
"Mami...baba và con đang chơi trò thổi bong bóng, vừa nãy baba còn tắm cho con nữa."
 
 
Thì ra là vậy, nên trông anh mới như thế.

Nam Ngữ cười ngọt ngào với anh.
 
 
"Cảm ơn anh, Hàn."
 
 
Mộ Hàn bỗng đột ngột kéo tay cô lại,vòng tay qua eo cô siết chặt, đôi môi mỏng khẽ cong lên, ánh mắt nhìn cô thâm tình nói.
 
 
"Chỉ cảm ơn thôi sao?"
 
 
Nam Ngữ đỏ mặt khẽ đẩy anh.
 
 
"Vậy anh muốn thế nào?"
 
 
Nụ cười trên môi anh càng đậm.
 
 
"Quy tắc cũ đi."
 
 
Cô đỏ mặt, liếc nhìn xung quanh, sau đó mới kiễng chân hôn chụt một cái vào môi anh.
 
 
"Được chưa?"
 
 
"Anh vẫn chưa cảm nhận được mấy."
 
 
Hai gò má cô càng trở nên nóng bỏng, anh lại muốn khi dễ cô đây mà! Nam Ngữ một lần nữa kiễng chân, vòng hai tay qua cổ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào.
 
 
Mộ Hàn thỏa mãn, siết lấy eo cô càng chặt, cuốn lấy lưỡi cô, hai người đang nồng nhiệt thì bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
 
 
Nam Ngữ giật bắn mình đẩy anh ra, Nhiễm Hải vừa đi vào đã trông thấy Mộ Hàn sắc mặt tối sầm, nhìn anh như muốn lột da anh ta ra vậy, sống lưng không kìm chế được mà lạnh toát.
 
 
"À ừm, tôi vào kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Kỳ Kỳ..."
 
 
Nhiễm Hải bỗng cảm thấy mất tự nhiên.
 
 
Anh ta nhanh nhẹn kiểm tra dưới ánh mắt băng giá của ai kia, tình trạng của Kỳ Kỳ rất tốt, không đáng lo ngại nhưng vừa đi ra khỏi cửa, còn chưa kịp thở phào thì cổ áo anh ta bỗng nhiên bị tóm lấy.
 
 

"Nhiễm Hải."
 
 
Giọng nói của Mộ Hàn cứ như từ hang động lạnh buốt phát ra.
 
 
"Mộ Hàn...tôi không nhìn thấy gì cả."
 
 
Nhiễm Hải cười méo mó, nhưng Mộ Hàn lại kéo anh ta vào một góc kín đáo, anh ta càng run rẩy.

Anh nói.
 
 
"Tôi muốn nhờ cậu đi kiểm tra một việc."
 
 
"Việc gì?"
 
 
Nhiễm Hải như vứt được tảng đá đè trên vai xuống.
 
 
"Xét nghiệm ADN...cho tôi và Kỳ Kỳ."
 
 
"Cái gì?!"
 
 
Mộ Hàn nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
 
 
"Tôi muốn đích thân kiểm tra.

Cậu bí mật làm nó cho tôi, nhất định phải giám sát thật kĩ, dù kết quả thế nào cũng phải nói cho tôi biết."
 
 
Nhiễm Hải đờ đẫn gật đầu, còn chưa hết ngạc nhiên.

Mộ Hàn vỗ vào vai anh ta một cái rồi quay trở lại vào phòng bệnh.
 
 
Nam Ngữ lúc này đang cùng Kỳ Kỳ chơi thổi bong bóng, đột nhiên có một vòng tay ôm cô từ phía sau.

Cô liền biết ngay là anh, vỗ vỗ vào cánh tay anh.
 
 
"Anh và Nhiễm Hải nói chuyện gì thế?"
 
 
"Không có gì, anh chỉ muốn hỏi cậu ta về tình trạng sức khỏe của Kỳ Kỳ mà thôi."
 
 
Nam Ngữ không hỏi nữa, anh cảm nhận cô đang có tâm sự, ánh mắt liếc nhìn nửa khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo, trong lòng anh lại rung động.

Mộ Hàn dịu dàng cất tiếng nói bên tai cô.
 
 
"Nam Ngữ, ngày mai là lễ mừng thọ của bà nội rồi, chút nữa chúng ta cùng nhau đi mua quà cho bà nhé."
 
 
"Nhanh vậy sao?"
 
 
"Em không để ý đến anh tí nào cả."
 
 
Mộ Hàn dụi mặt vào hõm vai cô, lần đầu làm nũng, còn trong giọng nói lại có chút hờn giận.

Nam Ngữ bật cười, xoay người lại nâng khuôn mặt anh lên bằng hai bàn tay.
 
 
"Làm sao mà em có thể không để ý tới anh được cơ chứ? Chỉ là em bỗng trở nên hồi hộp thôi..."
 
 
Mộ Hàn nắm lấy bàn tay cô rồi đặt lên đó một nụ hôn, ánh mắt anh sâu hun hút.
 
 
"Có anh bên cạnh đây rồi."
 
 
Trái tim Nam Ngữ lại không kìm được mà đập mạnh, bầu không khí liền trở nên ngọt ngào, thế mà đột nhiên có một cục bông tròn lăn vào giữa hai người bọn họ, thổi bong bóng bay lên...
 
 
Hai người bấy giờ mới dời sự chú ý xuống cậu con trai tinh nghịch, gương mặt non nớt của Kỳ Kỳ lại có chút bất mãn, nói.
 
 
"Mami và Baba chẳng thèm chơi với con gì cả..."
 
 
Cả Mộ Hàn và cô cùng bật cười, Nam Ngữ yêu chiều ôm Kỳ Kỳ vào lòng.
 
 
"Nào có, cả mami và baba đều rất yêu con."
 
 
Mộ Hàn nhìn hình ảnh hai mẹ con thắm thiết, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác kì lạ.

 
 
Đúng lúc này, Nam Ngữ lại bụm miệng chạy ào vào nhà vệ sinh, cô nôn thốc nôn tháo, nhưng vốn chẳng có gì trong bụng, thế nên chỉ có thể nôn ra mật xanh mật vàng.
 
 
"Em sao vậy?"
 
 
Mộ Hàn bế Kỳ Kỳ đứng bên ngoài cửa, lo lắng hỏi.
 
 
"Em không sao đâu..."
 
 
Cô lấy nước rửa mặt, vừa nghĩ có phải hôm nay mình ăn gì lung tung không, nhưng vẫn ăn như mọi ngày mà.
 
 
"Em không sao thật mà, có lẽ là ăn phải cái gì đó thôi..."
 
 
Nam Ngữ nhìn vẻ mặt của anh, cô trấn an nói.
 
 
"Hay là anh gọi Nhiễm Hải kiểm tra cho em xem thế nào."
 
 
"Không cần đâu, em không sao."
 
 
Cô xua tay, Mộ Hàn vẫn không yên tâm lắm, nhưng Nam Ngữ liên tục trấn an anh.
 
 
Ba người sau đó cùng nhau đi trung tâm thương mại tìm mua quà cho lão thái thái, Kỳ Kỳ lần đầu được đi trung tâm thương mại nên cậu bé rất khoái chí.

không ngừng chạy nhảy xung quanh
 
 
Mộ Hàn nói rằng lão thái thái thích cái gì đơn giản mà trang nhã, cô không biết chọn quà gì cho hợp, anh bèn gợi ý rằng lão thái thái rất thích ngọc.

Nam Ngữ liền chỉ vào cái vòng ngọc xanh biếc, hỏi anh.
 
 
"Cái này có được không anh?"
 
 
"Được đó."
 
 
Nam Ngữ vui vẻ bảo nhân viên lấy cho bọn họ xem, Mộ Hàn đứng bên cạnh ôm lấy eo cô thân mật.

Hình ảnh đó không ngờ lại lọt vào mắt hai người đang đứng cách đó không xa, cũng đang chọn quà.
 
 
"Trần Mặc, kia không phải là cô gái mà cháu đang để ý hay sao? Cô ấy có bạn trai rồi à?"
 
 
Nghe bà nói thế, gương mặt anh rơi vào trầm tư, buồn rầu.

Nam Ngữ không ngờ cũng chính là cô gái mà đã giúp bà nhặt cam, đáng lẽ phải trở thành bạn gái chả Trần Mặc chứ nhỉ?
 
 
Bà đã nhắm cô gái ấy, thế mà lại chậm một bước.
 
 
Trần Mặc im lặng không nói, bà bèn lên tiếng, lời nói tràn đầy hàm ý.
 
 
"Trần Mặc, từ bao giờ mà cháu trở nên yếu đuối như vậy? Nếu muốn thứ gì đó thuộc về mình thì phải nỗ lực giành lấy, bà chưa từng dạy cháu cách nhún nhường, chịu thua một ai."
 
 
Tâm tư Trần Mặc bỗng xao động, Nam Ngữ cũng là người mà anh yêu thầm từ rất lâu rồi, anh không muốn phải buông tay cô dễ dàng như thế...
 
 
"Những thứ nhìn thấy trước mắt không có nghĩa là mãi mãi sau này cũng thế, cháu cần phải biết nắm bắt thời cơ..."
 
 
Bà nói thêm.

Trần Mặc nhìn theo bóng dáng ba người họ đi khuất, ánh mắt dần trở nên tối lại..