Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát

Chương 52: Để Tôi Khử Trùng Cho Em




Mộ Hàn lên xe rồi bấy giờ mới gọi điện thoại cho trợ lý Lưu.

"Mau điều tra đám người hôm nay đã bắt cóc Nam Ngữ."

"Vâng."

Anh cúp máy, trong ánh mắt lóe lên một tia ẩn nhẫn nguy hiểm khó đoán. Hình ảnh Nam Ngữ người đầy máu ban nãy lại hiện lên trong đầu anh, bọn chúng làm đến mức này, một cô gái như Nam Ngữ đã gây thù oán đến mức nào cơ chứ? Nếu tìm ra kẻ đứng sau, nhất định anh sẽ làm cho chúng phải trả giá.

Còn một mình Nam Ngữ ở trong bệnh viện, túi xách cùng điện thoại cô cũng mất, trong đó còn có một trăm vạn để cô dành chữa bệnh cho Kỳ Kỳ nữa....Nam Ngữ thầm thở dài, vừa lúc này may mà Mộ Hàn tới kịp thời, nhưng tại sao anh biết cô ở đó mà tới cứu nhỉ? Lần trước ở khách sạn cũng thế, lần này cũng thế, dường như...mỗi lần cô gặp chuyện, anh đều xuất hiện cứu cô.

Gò má của cô bỗng chốc hồng rực, Mộ Hàn đúng lúc này cầm cháo đi vào nhìn thấy cô đang dùng hai bàn tay mình xoa xoa lên má, còn lẩm bẩm cái gì mà "không được động lòng", anh cảm thấy có chút buồn cười.

"Ai động lòng?"

Mộ Hàn đặt cặp lồng cháo lên bàn.

Anh vừa tắm xong, sau đó tức tốc đến đây với cô, mùi bạc hà cùng sữa tắm càng đậm, dáng vẻ vô cùng điển trai thoáng chốc làm cô nhìn không chớp mắt.

Nam Ngữ ấp úng lấp liếm "Không có gì."

Mộ Hàn múc cháo ra bát cho cô, cũng không vạch trần cô, Nam Ngữ giơ tay ra định đón lấy nhưng anh rụt lại. Tay xúc một thìa cháo đích thân bón cho cô.

"Không cần đâu..."

Cô ngại ngùng.

"Nghe lời."

Anh cất tiếng, chất giọng trầm thấp mê hoặc, lại có chút nghiêm nghị.

Nam Ngữ đắn đo một chút rồi há miệng ra, anh dịu dàng bón từng thìa cho cô, đây chỉ là một bát cháo nhỏ mà cô ăn một lúc lâu mới hết.

Mộ Hàn đặt bát trở về trên tủ, nhìn thấy khóe miệng cô dính cháo, anh liền đưa tay ra lau đi, sau đó trực tiếp đưa vào miệng mình.

Hành động khiêu gợi rõ ràng như vậy...ánh mắt còn nhìn cô tràn đầy thâm tình. Mặt cô lại đỏ lên rồi, Mộ Hàn bỗng nhiên sáp lại gần hơn, cô chống tay lên ngực anh, lắp bắp hỏi.

"Anh...anh muốn làm gì vậy?"

Ánh mắt anh lướt qua toàn bộ đường nét khuôn mặt cô, sau đó dừng lại ở đôi môi. Anh cất tiếng, hơi thở như hun nóng gò má cô.

"Tôi cho em ăn no rồi, đến lượt em phải cho tôi ăn no chứ nhỉ?"

"Nghĩa là sao..."

Nam Ngữ còn chưa kịp tiêu hóa hết lời anh nói thì đôi môi của anh đã hạ xuống môi cô, trong miệng của cô còn có vị ngọt ban nãy của cháo làm Mộ Hàn si mê mút lấy, Nam Ngữ chống cự lại bị anh giữ lấy hai tay. Nụ hôn ngọt ngào và dịu dàng bỗng làm cho trái tim cô mềm ra, Mộ Hàn cảm thấy cô không còn vùng vẫy nữa thì hôn càng sâu hơn, nhưng anh hôn bao nhiêu cũng giống như không đủ. Anh tham luyến mùi hương ngọt ngào và cơ thể mềm mại của cô, đôi môi vì thế di chuyển xuống phần cổ trắng nõn.

"A...khoan đã..."

Nam Ngữ ngăn anh lại.

"Ở đây là bệnh viện."

Anh hừm một tiếng, sau đó mút một cái lên cổ cô, để lại dấu hôn trên đó, Nam Ngữ kêu lên một tiếng vô cùng dễ nghe. Mộ Hàn nhìn vào mắt cô.

"Ban nãy bọn chúng đã chạm vào những chỗ nào trên cơ thể em?"

Sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy? Nam Ngữ không biết anh muốn làm gì, nhưng dưới ánh mắt của anh ma xui quỷ khiến thế nào lại trả lời.

"Chỗ này..."

Cô chỉ vào phần bắp đùi của mình, Mộ Hàn di chuyển bàn tay tới đó, cô liền cảm thấy chỗ đó nóng rực, lúc này trong đầu mới lờ mờ hiểu những lời anh nói ban nãy có nghĩa là gì.

"Để tôi khử trùng cho em."

Anh nói xong, bàn tay vô cùng ái muội xoa xoa bên ngoài lớp vải. Lúc được đưa vào đây cô đã thay quần áo bệnh nhân, bộ quần áo của bệnh viện rộng thùng thình cũng không thể nào ngăn cản anh.

"Đừng..."

Nam Ngữ lắp bắp, gương mặt cảm giác sắp bị đem đi luộc chín mất rồi. Mỗi tấc da thịt bị anh chạm qua đều như thổi bùng lên một ngọn lửa, mặc dù cách một lớp vải nhưng trái tim cô đập ngày một nhanh hơn, ánh mắt anh sâu hút nhìn cô chăm chú.

"Nam Ngữ, em chỉ thuộc về tôi mà thôi, bao gồm cả cơ thể em cũng thế."

Mộ Hàn nói, ngữ điệu trầm thấp, còn vô cùng dịu dàng. Trái tim Nam Ngữ đánh thịch một cái, anh nói giống như đang thể hiện sự chiếm hữu của mình vậy, quá bá đạo nhưng cô phát hiện ra mình lại không ghét điều đó.

"Tôi biết rồi, anh ngừng lại đi."

Ở đây là bệnh viện, hai người bọn họ làm như vậy nếu có ai đi qua nhìn thấy thì cô không có cái lỗ nẻ nào mà chui xuống mất.

Ánh mắt Mộ Hàn chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, sau đó khóe môi khẽ cười nhẹ, lúc này anh mới dừng lại. Xem ra trong lòng cô thì khoảng cách đối với anh đã gần hơn một chút rồi.

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, Mộ Hàn buông cô ra rồi đi ra ngoài nghe điện thoại. Nam Ngữ thầm thở phào một tiếng, trợ lý Lưu nói với anh rằng đã điều tra ra nhóm người bắt cóc cô, người đứng sau chính là Nam Xuyên.

Nam Xuyên là vợ của Phó Từ, lần trước anh ta bị anh đánh còn chưa sợ, lần này lại đến cô ta làm loạn? Đúng là trùng hợp thật cả hai người này...anh cũng muốn tính sổ luôn một lần.

"Trợ lý Lưu, cho phát tán clip lần trước đi, đăng luôn lên báo cho tôi, đăng ở trang nhất, không được gỡ xuống!"

"Rõ."

Mộ Hàn cúp máy, quay lại vào trong phòng, Nam Ngữ ngước lên nhìn anh, vẻ mặt khó nói.

"Em làm sao vậy?"

"Ừm...Thực ra, vết thương này cũng không nghiêm trọng lắm, tôi muốn ra viện..."

Cô lo cho Gia Kỳ, rất muốn đi gặp cậu bé.

"Không được."

Anh lập tức ngắt lời cô.

"Nhưng mà tôi thực sự không sao."

Nam Ngữ không thích ở bệnh viện chút nào.

"Ở đây hoặc về nhà tôi, tùy em chọn."

Mộ Hàn bá đạo nói, đây rõ ràng là muốn ép cô mà, ở nhà anh thì có khác gì ở bệnh viện đâu?

"Không cần."

Nam Ngữ lật người nằm xuống, trùm chăn không muốn nhìn anh thêm nữa, anh tưởng không cho cô đi thì cô sẽ không đi sao? Chỉ cần trốn ra là được.

Cô thầm đợi cho anh đi mất thì sẽ trốn ra, nhưng Mộ Hàn lại ở suốt trong phòng bệnh, trợ lý còn đem cho anh cả tài liệu đến. Mộ Hàn ngồi trên ghế chăm chú đọc tài liệu, thỉnh thoảng lại liếc qua cô, trông anh chẳng có vẻ gì là sẽ rời khỏi đây cả. Nhưng nếu cứ như thế này thì làm sao mà cô trốn khỏi đây được chứ?

Đây là lần đầu tiên Nam Ngữ nhìn thấy dáng vẻ của anh khi làm việc, ánh mắt chăm chú chuyên tâm, sống mũi cao, cằm vuông vức nam tính. Áo sơ mi anh luôn được là cẩn thận không một nếp nhăn, thân hình chuẩn tỷ lệ. Ngón tay thon dài sạch sẽ lật giở trang giấy, có lẽ là vì tâm trạng cô đã thay đổi, nên lúc này trong mắt Nam Ngữ Mộ Hàn không còn đáng sợ lạnh lùng như ban đầu mà trở nên cuốn hút, điển trai vô cùng.

"Em ngắm tôi như thế, không định trả phí sao?"

Anh đột nhiên lên tiếng, ngữ khí trầm thấp nhẹ nhàng.

Ánh mắt Nam Ngữ chạm phải ánh mắt sâu thẳm đó của anh, đột nhiên giật mình chui vào trong chăn.

Mộ Hàn nhếch môi cười, cúi đầu xuống tiếp tục làm việc. Nam Ngữ cuộn mình như con tôm, trong đầu bấy giờ mới nghĩ tại sao mình phải trốn anh cơ chứ?

Cô lén ló đầu ra nhưng lại xoay lưng về phía anh, cô không muốn anh nhận ra rằng cô cũng đang có cảm tình với anh, lại còn có tật giật mình.

Trong đầu Nam Ngữ thoáng qua những câu nói mà Mộ phu nhân từng nói lúc sáng, và những lời mà Mộ Hàn nói ban nãy. Sau cùng cô quyết định gạt cả hai sang một bên, tầm mắt tối dần rồi chìm vào giấc ngủ.

Mộ Hàn thấy cô nằm im không động đậy, còn xoay lưng về phía anh, anh bèn buông tập tài liệu xuống rồi nhẹ nhàng lại gần cô, hơi thở của cô đều đều chứng tỏ đã ngủ say. Mộ Hàn lặng lẽ ngắm nhìn cô một lúc, ngón tay anh khẽ lướt qua bên gò má hồng hồng của cô, Nam Ngữ dường như cảm thấy nhột nên kêu ưm một tiếng, anh rút tay lại rồi khép cửa đi ra ngoài.

Điện thoại trong túi quần rung lên. Mộ Hàn ấn nút nghe, trợ lý Lưu báo cáo đã đăng clip lên, Mộ Hàn lại lạnh lùng nói.

"Cậu điều tra các hoạt động của công ty nhà họ Phó, sau đó chờ lúc thích hợp, mua lại cổ phần cho tôi."

"Vâng ạ."

Mộ Hàn cúp máy. Ánh mắt trở về bóng hình cô gái nằm trên giường, thực ra đối với anh chỉ cần búng tay một cái là Phó gia có thể phá sản, nhưng đã động đến Nam Ngữ thì anh sẽ không để bọn chúng dễ dàng như thế.

Điện thoại anh lại một lần nữa rung lên, lần này chính là Kỳ Kỳ, cậu bé này lần trước cũng gọi anh tới cứu cô, xem ra đây đúng là thần hộ mệnh của Nam Ngữ rồi.

"Chú đẹp trai..."

Giọng nói non nớt của Kỳ Kỳ ở bên kia vang lên, xen lẫn một chút lo lắng.

"Mami của cháu sao rồi?"

Mộ Hàn mỉm cười, an ủi cậu bé.

"Đừng lo, mami của cháu không sao, mami đang ngủ, khi nào mami tỉnh lại chú sẽ bảo mami gọi cho cháu được không?"

Gia Kỳ sau khi nghe Nam Ngữ an toàn mới ngoan ngoãn đáp lời "Vâng ạ."

Sự hiểu chuyện cùng thông minh của Kỳ Kỳ đã chiếm lấy thiện cảm của anh không ít, càng tiếp xúc nhiều với Kỳ Kỳ, anh càng quý mến cậu bé nhiều hơn.

***

Nam Xuyên trở về nhà trong tâm trạng lo lắng bất an, cô ta vừa mở cửa đi vào thì đã nhận được một cái tát như trời giáng vào mặt, không ai khác chính là của bà mẹ chồng Hứa Tĩnh Anh.

"Đồ con gái không biết điều! Cô đi đâu mà giờ này mới về? Phó gia xảy ra chuyện cô có biết không?!"

Bà ta như mọi khi lại trút giận lên cô ta, Nam Xuyên ôm má ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

"Mẹ...con chỉ đi ra ngoài có một lát, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?"

"Cô tự mình xem đi!"

Bà ta ném chiếc điện thoại vào Nam Xuyên, cô ta vừa nhặt lên, âm thanh rên rỉ trong đó và hơi thở nặng nề của người đàn ông vang lên.

"Đây là…"