TỔNG TÀI LẠNH LÙNG CƯNG CHIỀU CÔ VỢ ĐẶC BIỆT

Chương 86: Đấu




[ Khuyến cáo, đọc giả chỉ đọc, không làm theo bất kì hành vi nào. Tác giả sẽ không chịu trách nhiệm dưới mọi hình thức ]

- Em bảo là em không có nói mà!!! Thức cả đêm gì chứ, " chết em mất " gì chứ!!!

- Được rồi, không ghẹo em nữa. Em đang ở công ty sao lại chạy đến đây?

- Em đang gọi anh thì anh không trả lời nữa, nghe tiếng rớt điện thoại, sau đó em nghe nhân viên gọi anh. Em chạy đến công ty anh sau đó đến đây. Anh nghỉ ngơi đi.

- Anh muốn em ở đây.

- Nhưng mà em còn phải giúp anh hai.

- Thôi được rồi, em đến công ty giúp anh hai đi, trưa đến bệnh viện thăm anh.

- Anh nghỉ ngơi đó, em biết anh mà đi lung tung là anh không yên đâu.

- Anh biết rồi.

Tử Hạ đi ra đến cổng bệnh viện vẫn cố nhìn vào bên trong thì có cuộc gọi đến.

- Alo, em nghe.

- Cậu ta bị gì vậy?

- Anh ấy bị sốt, đã ổn rồi ạ.

- Em ở chăm sóc nó đi, tài liệu anh xử lí cũng được.

- Anh chắc không?

- Chắc mà.

- Vậy em sẽ ở lại bệnh viện, tạm biệt anh.

- Ừ.

Tử Hạ quay trở vào trong phòng thì thấy anh vẫn đang ngồi trên giường, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, có thoáng chút buồn.

Tử Hạ tiến tới, lấy tay che mắt anh lại.

- Đoán xem tôi là ai?

- Sao em không đến công ty giúp anh hai?

- Anh mong em đến sao?

- Không có, anh mong em ở đây với anh.

- Anh hai bảo em ở đây chăm sóc anh đi, tài liệu anh ấy giải quyết được.

- Vậy thì tốt quá rồi, lại đây anh nói nhỏ cho em nghe.

- Nói gì mà anh phải nói nhỏ thế?

Tử Hạ tò mò liền ghé sát mặt lại, anh chỉ mỉm cười rồi kéo cô xuống giường.

- Anh - Muốn - Em - Ngay - Bây - Giờ.

- Cái gì chứ, anh đang bị sốt đấy!!!

- Không có, chỉ cần làm là hết thôi. Hay em muốn không phải làm bình thường mà là chơi SM?

- Sao anh cứ thích trêu đùa em thế!!!

- Anh chỉ đùa thôi mà, vào việc chính.

Tay anh kéo rèm cửa sổ lại, sau đó du ngoạn trên người cô.

- Ah....

Không đợi chờ thêm điều gì nữa, anh thoát y cho cả mình và cô. Sau đó, anh cắm ngay phân thân của mình vào trong huyệt nhỏ của cô.

- Chậm... chậm thôi, em van anh đấy...

- Chỉ trách của em quá nhỏ và chặt, khiến anh không tự chủ được thôi. - Thành Duệ nói trong khi bên dưới vẫn ra vào.

- Không... không phải tại em quá nhỏ... mà là.. là... tại của anh quá.. to thôi...

Lời nói làm Thành Duệ phải phì cười.

Đến trưa.

- Sao người em toàn vết đỏ thế Tiểu Hạ?

- Không phải tại anh à?

Giọng Tử Hạ có phần hờn dỗi, khiến Thành Duệ siết cô chặt hơn.

- Ừ, tại anh, anh xin lỗi. Em ăn gì để anh đi mua?

- Anh mua gì em ăn đó.

- Vậy em ngoan ngoãn mặc đồ vào rồi nằm ở yên đây, anh đi mua, lát sau anh quay lại.

- Vâng.

15 phút sau, Thành Duệ quay trở lại với hai hộp cháo.

- Đây, em ăn đi.

- Không, anh bị bệnh, anh phải ăn trước. Em đút cho anh.

- Được. Tiểu Hạ này?

- Sao?

- Mai mốt anh gọi em bằng cách khác được không?

- Cách nào, anh nói xem?

- Anh muốn gọi em là Hạ Nhi, anh muốn em gọi là Duệ hoặc Thành Duệ, nghe rất dễ thương.

- Được, chiều anh. Anh mau ăn đi, kẻo cháo nguội.

Tử Hạ để cho Thành Duệ ngồi xuống giường rồi đút anh ăn.

Chiều 4 giờ.

- Alo, con nghe ạ.

- Con tới Hàn Sát giúp ta dạy lũ trẻ đi. Mục này là thiên về tốc độ, chỉ con mới dạy được.

- Vâng, con tới ngay ạ.

Tử Hạ bước khỏi giường, nhìn lại Thành Duệ.

- Anh muốn đi chung với em

- Được, nếu anh cảm thấy đã ổn thì ta đi.

- Chị Tiểu Băng, bọn em muốn đấu với chị.

- Bố ơi, sao Bố bảo là cần con dạy lũ nhóc?

- Thì đúng là thế mà, chúng nó bảo muốn học tốc độ của con, nên ta gọi con đến.

- Trời ạ. Mấy đứa lên đi, ta chấp hết.

Cũng lâu Tử Hạ không động tay chân nên đây cũng là dịp trời ban cho cô.

Đương nhiên đám nhóc không phải là đối thủ của cô, cô vừa đấy vừa dạy cho lũ nhóc cách di chuyển thông minh trên chiến trường.

- Chị Tiểu Băng, chị mạnh thật đấy.

- Nếu bọn em chăm chỉ luyện tập, thậm chí có thể mạnh hơn chị đấy.

- Em thấy chị còn mạnh hơn anh Duệ.

Cô chỉ biết cười. Đúng là trên chiến trường cô mạnh hơn anh thật, nhưng có một nơi cô hoàn toàn thất thế trước anh.

Dạy lũ nhóc xong thì cô cùng anh trở về biệt thự của Bố anh mua cho. Ăn cơm, tắm rửa xong, cô nằm dài xuống giường.

- Hạ Nhi?

- Vâng?

- Em thật sự mạnh hơn anh sao?

- Đúng là vậy mà. Sao thế?

- Thế bây giờ chúng ta đấu với nhau đi. Nếu em thắng anh anh sẽ thừa nhận em mạnh hơn.

- Bây giờ á? Đấu ở đâu?

- Trên giường!!!