Tổng Sát đã phái người tấn công vào lúc cao trào của buổi tiệc. Hắn thừa biết vào buổi tiệc thì tất cả sẽ không quá đề phòng, là thời điểm thích hợp nhất.
Bà nội của Thành Duệ đã ra đi vào đúng bữa tiệc sinh nhật của mình... bà đã ra đi mãi mãi... Trời đổ con mưa lớn như khóc thay cho tất cả những người tham dự bữa tiệc, cho cuộc đời lương thiện của bà...
Thành Duệ chỉ chết lặng bên xác bà...
Bà nhanh chóng được Phong Lãnh mang đi khi ổng tỉnh lại. Tất cả đều không ngờ Tổng Ân có thể ra tay cả với một bà lão...
Thành Duệ như không thể kìm chế được lòng mình mà liên tục đập phá đồ và đứng hét... Tử Hạ nhìn thấy anh như vậy cảm thấy rất đau lòng... Cô chỉ biết đứng bên cạnh mà ôm lấy anh, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, hòa làm một với nước mưa.
- Anh dừng lại đi... em xin anh.... đừng đập phá nữa.... anh sẽ bị thương...
- Chết tiệt.... chết tiệt....
Thành Duệ ngã quỵ xuống, Tử Hạ do ôm anh từ đằng sau nên cũng ngã theo. Anh xoay người lại ôm lấy cô, không nói lời nào ngay.
- Phàm Tử Hạ... em không được rời xa anh...
- Được, em sẽ không rời xa anh... Em sẽ cùng anh trả thù cho cái chết của bà...
- Chúng ta về...
Thành Duệ được Tử Hạ dìu về. Đôi mắt anh dường như không còn tí gì gọi là " sức sống ". Phong Lãnh cùng Mãn Kỳ nhìn thấy con trai như vậy, lòng đau như cắt.
Tối hôm ấy, Tử Hạ ở lại Hàn Gia.
Cô không thể nào ngủ được, nhưng cô lại nhận ra người bên cạnh đã biến mất. Cô nhìn ra cửa sổ thì thấy bóng anh đang ngồi đó, tay cầm ly rượu.
Cô không nói gì mà chỉ tiến lại, ôm lấy anh.
- Làm sao lại ngồi ở đây uống rượu?
- Anh buồn.... từ nhỏ bà đã cưng chiều anh... anh lại chưa làm cho bà được cái gì..
Nghe anh nói thế, lòng nhói đau.
- Em phải làm gì anh mới bớt buồn đây, em cũng rất buồn, chúng ta cùng uống đi.
- Được.
Cả hai cùng uống cả đêm. Thành Duệ lại là người say trước.
Tử Hạ dìu anh về giường rồi dọn dẹp mớ hỗn độn của anh và cô.
Lúc cô trở về giường thì nghe tiếng anh nức nở.
- Bà ơi... cháu xin lỗi... cháu không bảo vệ được bà.... cháu có lỗi với bà... bà đừng bỏ cháu...
Tử Hạ nghe thế liền quỳ xuống bên cạnh anh, trán chạm vào trán anh.
- Anh cứ nói thế này thì em cũng không kiềm chế được mình mà khóc mất...
Sáng hôm sau, tang lễ của bà diễn ra.
Tử Hạ trên tay vẫn cầm chiếc khăn mà bà đã tặng cho cô, nước mắt rơi xuống.
Kể từ ngày hôm đó, Thành Duệ rất ít khi cười, kể cả là với cô. Anh luôn dồn thời gian vào việc suy nghĩ cách trả thù cho bà.
Một hôm ở Phàm Gia, lại có chuyện động trời xảy ra.
Bữa trưa ấy vẫn bình thường cho đến khi có tiếng hét của vệ sĩ, Tử Thiên chạy ra xem, mới phát hiện mình đã bị lừa, nhưng đã quá muộn.
Tiếng súng lần lượt vang lên trong nhà, anh gấp gáp chạy vào, chỉ thấy em gái, Khả Du và mẹ cô đang nằm đấy, còn ba mẹ mình thì mất tích, cạnh vũng máu có một tờ giấy, nội dung như sau
" Nếu muốn ba mẹ của cậu còn sống thì gọi em gái của cậu đến đây ".
Tử Thiên nhanh chóng gọi cho Phong Lãnh.
Ở bệnh viện.
- Bác sĩ, em gái tôi sao rồi?
- Em gái cậu bị mảnh thủy tinh văng vào mắt, cần ít nhất 1 tuần để phục hồi hoàn toàn. Các vết thương kia cũng không nhẹ, cần hạn chế tối đa sự di chuyển nếu không cần.
Vị bác sĩ kia đi khỏi, anh ngồi thụp xuống nền nhà, tay vò đầu bức tóc. Mọi chuyện xui xẻo tại sao cứ diễn ra đối với mọi người xung quanh anh chứ?
Thành Duệ nghe thông báo của anh cũng nhanh chóng vào bệnh viện. Nhận được tin cô sẽ bị mù trong 1 tuần, vào thời khắc này, Tổng Ân lại yêu cầu chính cô đi đến. Đầu anh như nổ tung.
- Tiểu Hạ, anh.... anh xin lỗi vì mấy ngày qua đã không quan tâm em... đã không mỉm cười với em...
- Chỉ 1 tuần nữa là em lại thấy anh cười thôi mà, anh đừng lo. Còn chuyện ba mẹ em, em sẽ tới.
- Không, không hề ổn tí nào cả.
- Nếu em không tới, em lại phải chứng kiến người thân của em ra đi mà em lại không làm được gì?
- Nhưng mà anh không thể để em trong tình trạng như thế đi được.
Cô lấy tay của anh đặt lên mắt mình - đôi mắt đang bị băng kín.
- Anh sẽ truyền sức mạnh cho em. Tin em nốt lần này thôi, nha?
- Em... hứa với anh...
- Anh cứ nói đi.
- Phải sống, sống cả đời với anh...
- Được, em hứa. Đưa em về Hàn Sát đi.
- Anh cõng em.
- Được.