Mưa cứ thế mà đổ rào xuống. Người cô ướt đẫm. Đầu cô bây giờ đang suy nghĩ về những lời mẹ cô nói. Từ nhỏ cô cũng là người khiến anh cô bị thương, bây giờ cũng vậy.
" Nếu mẹ đã không muốn con tồn tại đến thế, mẹ luôn yêu thương anh hai hơn, thì tại sao mẹ lại sinh con ra chứ... "
Cô cứ đi lang thang như thế, không hề có ý định trở về.
Bỗng một vòng tay từ đằng sau ôm lấy cô, một vòng tay quen thuộc, mang lại cảm giác ấm áp.
- Tiểu Hạ, em mau về đi. Anh xin lỗi vì đã khiến mẹ không yêu thương em được như anh...
- Anh không có lỗi, lỗi do em là con gái. Anh mau về bệnh viện đi, anh bị thương sao lại đi tìm em còn dầm mưa thế này?
- Anh không sao, A Duệ mới là người bị thương nặng. Nếu em không về anh vẫn sẽ đứng ở đây.
Bất đắc dĩ bị đe dọa bởi anh hai, sợ vết thương của anh và cả của mình bị thấm nước sẽ nhiễm trùng nên cô đành ngoan ngoãn theo anh về bệnh viện.
Tại bệnh viện, mẹ cô đã đi về, ở đó chỉ còn lại Kha Nguyệt vừa đến cùng Minh Thành, Mãn Kỳ, Phong Lãnh và Song Mạch.
- Tiểu Hạ, con đừng để ý những lời lúc nãy mẹ con nói. Bà ấy luôn như vậy.
- Vâng ạ, con biết rồi.
- Con gái ngoan. - Ông vừa nói vừa xoa đầu Tử Hạ.
- Tiểu Hạ, cậu không sao chứ?
- Tớ không chết được đâu. Cậu yên tâm.
- Tiểu Nguyệt, em buông em ấy ra, để bác sĩ xem vết thương cho em ấy đã.
- Vâng ạ.
Tử Thiên dẫn Tử Hạ vào phòng. Sau khi cả hai được băng bó và dặn dò thì đi ra, Tử Hạ ở lại với Thành Duệ. Kha Nguyệt thấy thế liền bước vào ngồi cạnh cô.
- Tiểu Hạ này.
- Sao?
- Cậu đừng buồn vì những lời nói của mẹ cậu, chắc là do anh hai cậu bị thương nặng nên bà ấy buồn bực thôi.
- Nếu cậu không nói về chuyện bị thương tớ sẽ không nói. Xét về vết thương, tớ còn nặng hơn anh ấy. Tớ cũng rất hoảng vì anh ấy phải cấp cứu, nhưng bác sĩ đã bảo chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thôi. Tớ không biết mẹ tớ có biết anh hai tớ bị thương nhẹ không, dù sao tớ cũng sẽ không để ý quá, cậu đừng lo.
- Vậy cậu ở đây chăm sóc A Duệ, tớ đi ra ngoài. Cẩn thận vết thương của cậu.
- Tớ biết rồi, cảm ơn đã đến thăm.
- Chúng ta là bạn bè mà, không cần khách sáo.
Nói rồi Kha Nguyệt đi ra cùng Minh Thành trở lại Hàn Sát. Mấy ngày nay cô được giao nhiệm vụ cùng anh canh giữ Hàn Sát vì Phong Lãnh sợ Tổng Sát sẽ tấn công bất ngờ.
Thành Duệ từ từ mở mắt ra, nhìn thấy cô đang ngồi cạnh bất giác mỉm cười.
- Anh cười cái gì, mặt em có dính gì sao?
- Không, không có. Anh sợ em đi mất, nên thấy em ngồi bên cạnh anh anh vui lắm.
- Không, em sẽ không đi đâu cả, anh đừng lo. Anh cứ an tâm nghỉ ngơi là được, xin lỗi vì đã khiến anh bị thương.
- Không sao cả, anh vì em đánh đổi tính mạng cũng được. Sau này phải cẩn thận hơn với cô ta. Ngay cả anh cũng không nghĩ cô ta lại dám mang bom theo.
- Em biết rồi, anh không được nói đến chết chóc nữa, xui lắm, anh phải sống với em, sống cả đời.
Nói rồi cô cúi người xuống, vén tóc mái anh lên mà hôn vào trán anh, nơi có vết thương.
- Anh muốn ăn gì không, em đi mua.
- Không, anh sợ em lại chạy mất, anh không cần ăn.
- Không ăn đói làm sao, anh ở đây đi, em đi mua cháo rồi em quay lại nhanh thôi.
- Em không được chạy đi như lúc nãy nữa, được không?
- Được, em hứa.
Sau 10 phút, Tử Hạ trở lại với hai bát cháo nóng trên tay.
- Anh ráng ngồi dậy đi, em đút anh ăn.
Thành Duệ cũng ngoan ngoãn nghe lời cô. Bản thân anh biết cô dù được anh che nhưng do đứng gần nên bị thương cũng không nhẹ, anh không muốn làm cô lo hay tức giận.
Sau 5 phút, bát cháo trên tay cô cũng hết.
- Anh nằm xuống đi, em ăn rồi gọt táo cho anh.
- Đưa anh bát cháo, anh đút em.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết, mau lên, đừng để anh bước xuống lấy.
Tử Hạ cũng ngoan ngoãn để anh đút cháo cho mình. Ăn xong, cô gọt táo cho anh ăn. Một cảm giác thật sự ấm áp lan tỏa trong căn phòng ấy.