Sáng hôm sau.
- Thế nào rổi, cháu có gặp anh ta không?
- Có ạ.
- Thế sao cháu lại bị thương?
- Là do anh ấy ạ, cháu che mặt, lại bị thương 1 mắt nên anh ấy tưởng kẻ trộm. Nhưng anh ấy còn có thể cảnh giác cao và sức mạnh không giảm so với lúc trước, cháu mừng lắm.
- Ta cũng muốn biết anh ta là người thế nào mà cháu bị thương vẫn tươi cười như thế này.
- Sau này, khi cháu được minh oan rồi, cháu sẽ giới thiệu cho bà ạ.
Hai bà cháu đang nói chuyện vui vẻ thì cánh cửa bị mở toang ra.
- Này cô gái, trưởng làng gọi cô đến.
- Được, tôi đến ngay.
Tại nơi ở của trưởng làng.
- Diệp Nhi, ta muốn cô làm một chuyện.
- Là chuyện gì ạ?
- Vào thành phố S điều tra về Phàm Tử Hạ.
- Ngài cần thông tin cô ấy để làm gì ạ, để tôi biết hướng điều tra?
- Ta thấy cô gái đó là một sát thủ khá hay, giờ lại bị truy sát. Ta định mang cô ta về làm sát thủ của riêng làng ta.
" Không phải tôi đang ở trước mặt ông đây sao ".
- Được, vâng ạ.
Tử Hạ rời nơi đó, về căn nhà của bà.
- Bà ơi.
- Ta đây, trưởng làng gọi cháu có chuyện gì vậy?
- Ông ấy muốn cháu điều tra về bản thân.
Tử Hạ nói nhỏ vào tai của bà. Chuyện thân phận của cô không thể để lộ cho ai được, vì không biết nguy hiểm như thế nào.
- Cháu cẩn thận đấy, vì khắp nơi đều truy sát cháu.
Bà cũng nói nhỏ vào tai cô.
- Vâng ạ, cháu sẽ tìm thông tin rồi về. Sẵn tiện gặp anh ấy ạ. Bà ở nhà cẩn thận.
- Được. Cháu đi sớm về sớm.
Hàn Gia.
- A Thiên, anh biết hôm qua tôi gặp gì không?
- Cậu gặp gì?
- Tôi không biết là mơ hay thật nhưng tôi thấy một cô gái giống hệt Tiểu Băng. Đôi mắt dù chỉ còn 1 nhưng màu mắt xanh như viên pha lê. Ngay cả ánh mắt cô ấy nhìn tôi cũng vậy.
- Cũng có thể con bé còn sống, cũng có thể do kẻ trộm giống con bé. Chúng ta sẽ cố gắng tìm.
- Ừm...
Lúc này Tử Hạ cũng đi vào đến thành phố S, vì sợ lộ nên cô che mặt. Cô đi đến các nhà cao ốc, đều có dán bản truy sát cô. Đã 6 ngày rồi...
- Này, tôi nghe Phàm tiểu thư đó bị mẹ và bà nội mình truy sát ư?
- Tôi cũng nghe vậy, nhưng chính gia đình tại sao lại không tin chứ? Tôi từng tiếp xúc với cô ấy, cô ấy còn giúp trẻ mồ côi bằng tiền của công sức mình làm ra mà.
Bây giờ cô mới suy nghĩ về kẻ hại mình. Chắc chắn là 1 trong những người có mặt tại bữa tiệc Hoàng Gia hôm ấy, hay chính xác hơn là ở Phàm Gia. Rốt cuộc là ai muốn hại cô đây?
- Này, A Duệ, hôm nay cậu định tìm ở đâu?
- Tôi định vẫn sẽ tìm ở xung quanh núi. Cô ấy chắc chắn còn sống.
Tiếng nói quen thuộc cất lên. Cô quay sang. Là Tử Thiên và Thành Duệ. Hai người vẫn luôn tin cô còn sống, vẫn luôn tìm kiếm cô, dù cơ hội có nhỏ thế nào đi nữa.
" Anh hai, A Duệ, em xin lỗi, em không thể quay về vào lúc này. Nếu em quay về chỉ gây rắc rối cho hai người thôi. Khi nào em được minh oan, em sẽ trở lại ".
Cô quay về với nhiệm vụ của mình, và cô cũng tranh thủ điều tra về bữa tiệc hôm ấy. Cô nghe lén ở Phàm Gia, thì nghe rằng bữa tiệc ấy đã có một tiểu thư nào đó bảo bỏ bột thuốc vào, nói là bột làm cho thức ăn ngon hơn, đậm đà hơn. Những người nấu ăn cũng không biết gì, nên làm theo. Ba cô hỏi là tiểu thư nào thì họ lại bảo không biết, vì khi ấy họ không ngước mặt lên. Bữa tiệc ấy cũng gỡ tất cả các camera, để cho khách sự riêng tư.
Cô đã lấy được những gì mình cần. Cô quay về làng Mây.
- Thưa trưởng làng, tôi đã lấy được thông tin về Phàm Tử Hạ.
- Ngươi làm tốt lắm. Ở yên đó đi.
- Vâng.
Tên trưởng làng cầm bản báo cáo của Tử Hạ lên, sau một lúc thì hắn ta bỏ xuống, bảo với cô.
- Làm rất tốt, nếu cô ta ở đây, ta sẽ bắt cô ta làm việc cho làng này. Sát thủ cấp S ư? Dưới danh bị truy sát cũng phải phục tùng ta thôi.
" Ta đang ở ngay trước mắt ông đây, cũng đang làm việc cho ông đây, chỉ trách mắt ông có vấn đề mới không nhận ra ta thôi ".
- Vâng ạ.
- Mà khoan đã, tối qua ngươi trốn việc. Do hôm nay hoàn thành tốt nhiệm vụ nên...
- Nên?
- Ta sẽ giảm nhẹ cho ngươi, từ 100 roi còn 50 roi. Người đâu, lôi cô ta ra, đánh 50 roi, lấy roi mây mà đánh.
- Cái...
Thế là Tử Hạ bị lôi xuống nhà kho và đánh 50 roi. Trưởng làng ít có ác.