- Cậu vào lớp trước đi, tớ đi vệ sinh đã, đi đứng cẩn thận đấy
- Được rồi, cậu nhanh lên đấy, sắp vào học rồi.
- Tớ biết rồi.
Sau đấy, Khả Băng rời khỏi phòng y tế, lúc vào lớp học cô cảm thấy Phương Du nhìn mình và nở một nụ cười của ác quỷ. Chắc là do cô nhìn nhầm thôi.
2 tiết sau mà Khả Băng vẫn chưa thấy Kha Nguyệt qua lại, lòng cô bỗng lo lắng. Con nhóc này làm gì thế.
Cô bèn đi xuống nhà vệ sinh để tìm, cô không hề thấy Kha Nguyệt mà chỉ thấy một vũng máu kèm một lá thư...
" Không, Tiểu Nguyệt, cậu không được xảy ra chuyện ".
- Alo, dì Lâm, là con đây.
- Có chuyện gì thế con.
- Dì ơi.. Tiểu... Tiểu Nguyệt bị bắt cóc rồi...
- Cái..Cái gì... chuyện gì đã xảy ra?
- Trước giờ học, con nhờ cậu ấy băng lại vết thương, cậu ấy bảo con lên lớp trước, cậu ấy muốn đi vệ sinh, sau đó con không gặp cậu ấy nữa ạ
- Được rồi, dì sẽ đến trường ngay, con đừng lo, con bé sẽ ổn thôi.
- Con xin lỗi, là tại con....
- Được rồi, không sao mà, con về lớp đi.
- Vâng ạ.
15 phút sau, dì Lâm đến trường và nói chuyện với cô giáo, sau khi xem lại camera thì thấy không hề có dấu vết nào để lại, rốt cuộc là ai làm đây.
- Tiểu Băng, con ở đây học nhé, dì cùng chú Hạ sẽ tìm Tiểu Nguyêt.
- Không, dì xin cho con nghỉ hôm nay đi, cậu ấy mất tích là vì con, sau con lại bĩnh tĩnh học được chứ...
Dì Lâm nhìn vẻ mặt lo lắng của Khả Băng. Con bé rất ít khi biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nếu biểu hiện thì hẳn là việc rất nghiêm trọng.
- Được rồi, vậy con đi với dì.
- Vâng ạ.
Sau đó dì Lâm cùng Khả Băng đi tới Hàn Sát, hai người nhờ Phong Lãnh điều tra tung tích Kha Nguyệt.
Phong Lãnh hỏi Khả Băng về những gì đã xảy ra, cô kể lại cho ông ấy nghe, ông bảo ông sẽ cố gắng điều tra, nếu có kết quả tối ông sẽ bảo.
Khả Băng rời khỏi Hàn Sát với tâm trạng lo lắng, bồn chồn.
Đến tối, Khả Băng đến Hàn Sát.
- Thưa bố, bố đã điều tra chưa ạ?
- Ta xin lỗi, nhưng ta chẳng có thông tin gì cả.
Ông chỉ buồn rầu lắc đầu.
- Không sao ạ...
Sau lời nói là hành động, Khả Băng chạy vọt ra ngoài, lòng bỗng nghĩ đến ai là kẻ bắt cóc Tiểu Nguyệt.
Bỗng điện thoại có tin nhắn, cô lấy ra xem, là một số lạ, bảo là đang giữ Kha Nguyệt, yêu cầu cô tới một con hẻm, cô đồng ý.
Cô vừa đặt chân vào con hẻm thì đã thấy không ổn.
Hơn 10 người bước ra, trên tay cầm súng.
Nếu chỉ có 10 người đó thì không thành vấn đề, nhưng...
Trong lúc cô chú ý đến 10 người đó thì bỗng có 1 người từ đằng sau chụp thuốc mê cô, lượng thuốc mê không nhiều khiến cô khô g ngất đi mà chỉ mất đi sức mạnh. Cô ngã xuống...
ĐOÀNG...
10 khẩu súng đó lần lượt được bóp cò, cô chỉ né được 6 viên đạn, còn 4 viên kia bay thẳng vào bụng và vai cô. Bỗng có tiếng bước chân, những tên kia hoảng sợ liền bỏ chạy. Mắt của Khả Băng cũng sắp mở không lên rồi...
- Này, cô không sao chứ?!
Cô chợt cảm nhận được điều gì đó rất quen thuộc. là Thành Duệ!!
- Này, trả lời tôi đi chứ, đừng làm tôi lo!!
Cơn mưa đổ xuống khiến miệng vết thương trên người cô càng rộng, máu chảy lênh láng, mắt cô cũng mờ dần...
- Hàn Thành Duệ...
- Sao.
- Tôi xin anh... Xin anh....
- Cô cứ nói đi, tôi sẽ làm!
- Xin anh.. hãy cứu....Tiểu Nguyệt....
Vừa nói dứt câu thì đôi mắt cô cũng dần nhắm lại, tay cô từ từ rơi xuống...
- Này, này, Lạc Khả Băng, mở mắt ra, tôi không cho phép cô chết!! Lạc Khả Băng!!!
Tại một nơi nào đó
- Các cậu làm tốt lắm, đây là tiền thưởng cho các cậu.
- Cảm ơn tiểu thư.
- Lạc Khả Băng, sao cô không giỏi thì mở mắt ra mà đi tìm người bạn thân của mình đi. Hahaha!!