Nhìn Khả Băng đang đau đớn nằm trên đùi anh, bỗng anh nghĩ ra điều gì đó. Anh nhấc điện thoại và ấn số.
- Alo, có chuyện gì thế?
- Cậu biết có loại bom khói nào khiến con người mù tạm thời không?
- Hmm.. Có biết, có chuyện gì vậy?
- Có cách nào giải nó không?
- Đương nhiên là không, nhưng có vẻ cậu hiểu sai rồi, đó là loại bom gây mù vĩnh viễn đối với người bình thường, còn đối với những thành viên Tứ đại gia tộc như chúng ta là tạm thời khoảng 3-4 ngày. Cậu lại gây chuyện gì à?
- Vậy có cách nào giảm đau không? - Anh nói rồi nhìn cô, cô vẫn cắn răng chịu đựng cơn đau.
- Cậu lấy khăn mềm thấm nước nóng một xíu, rồi để ở mắt người đó, khoảng 30 phút sau lấy ra và băng lại.
- Được rồi, cảm ơn.
- Nhưng kể với tôi chuyện gì xảy ra đi chứ?
- Đợi tôi một lát đã.
Nói rồi anh tắt máy, quay sang nhờ Mạch Nhu lấy khăn và nước nóng. Sau 5 phút đau đớn, cô cũng chìm vào giấc ngủ. Anh để cô ngủ trên chân mình.
- Là tôi đây.
- Được rổi, cậu kể đi.
- Cậu nhớ cô gái tôi nhờ cậu điều tra không?
- Nhớ.
- Tôi và cô ấy làm nhiệm vụ ở tỉnh A, tưởng chỉ là nhiệm vụ bắt trộm bình thường, nhưng cô bé con nhà mà nhờ làm nhiệm vụ ấy, bỗng dưng đám trộm ném trái bom khói vào mặt cô bé, rồi cô ấy nhảy ra ôm. Cuối cùng cô ấy bị như vậy.
- Nhưng cậu lạ thật đấy?
- Lạ?
- Trước giờ cậu chưa từng quan tâm một ai khác, nhất là phụ nữ, ngay cả tôi là bạn từ nhỏ của cậu, mà cậu còn lạnh lùng đấy. Đúng là Hàn Thiếu sáng nắng chiều mưa, trưa bão bùng.
- Nghe cho rõ đây, Vân Minh Thành, chuyện này là chuyện cá nhân của tôi, không liên quan tới cậu, tôi cúp máy đây.
- Này..!!
Vân Minh Thành là bạn thuở nhỏ của Thành Duệ, tính tình anh ta, anh hiểu rất rõ, dù bên ngoài lạnh nhạt như thế, nhưng anh chưa bao giờ bỏ rơi bạn bè, người thân.
- Liệu em sẽ mù suốt đời sao...?
- Anh bị ngốc à, làm sao tôi mù được, không phải lúc nãy anh bảo chỉ làm tạm thời thôi sao?!
- ...
- Nói đi chứ...
- Nếu em là thành viên của Tứ đại gia tộc, em sẽ mù tạm thời, còn em chỉ là người bình thường, em sẽ mù suốt đời...
- Cái... anh lừa tôi....
- Tôi không lừa cô... tôi xin lỗi...
Cô chỉ yên lặng mà quay sang hướng khác. Cô sẽ mù mãi mãi thật sao...
- Được rồi, đừng buồn nữa, không phải em vẫn có tôi sao?
- Đúng nhỉ, hiện tại anh vẫn bên cạnh tôi, sao tôi phải lo chứ. Nhưng liệu tương lai, anh có còn bên cạnh tôi?
- Đương nhiên là còn rồi, em nghĩ sao thế.
Cô chỉ cười. Đối với cả hai, đây là một sự tỏ tình ngầm. Có lẽ cô đã biết cô yêu anh, bên anh cô cảm nhận được sự ấm áp, an toàn. Còn về phần anh, có lẽ anh đã nhận ra sự thay đổi của mình khi ở bên cô. Có lẽ anh cũng yêu cô mất rồi. Nhưng cả hai người đều không biết rằng đối phương cũng có tình cảm với mình.
- Tiểu Nhu đâu rồi?
- Con bé cứ đi đi lại lại ngoài phòng, tôi kêu con bé về phòng rồi.
- Tôi muốn đi sang xem con bé.
- Mắt em có thấy gì đâu mà xem?
- ...
- Được rồi, tôi xin lỗi, để tôi băng mắt lại cho em rồi tôi dẫn em đi.
- Được
- Chị Tiểu Băng!!
Mạch Nhu nhào vào lòng cô.
- Chị không sao chứ.. Em xin lỗi... là tại em...
- Con nhóc này, đừng tự trách bản thân nữa. Có lẽ chị phải ở đây vài ngày nữa, em có tiếp đón chị không?
- Đương nhiên rồi, chị do cứu em mà bị thương mà, hơn nữa anh của em cũng thích chị.
- Em nói gì thế, về phòng đi.
- Hình như bố mẹ em về rồi, em đi đón họ đây.
- Em đi đi.
Cô cảm nhận được một luồng sát khí đằng sau cô.
" Mạch Thiên thích Tiểu Băng, Mạch Thiên thích Tiểu Băng... " đó là điều mà anh suy nghĩ bây giờ. Sao anh lại cảm thấy bực tức trong người thế này.
- Tiểu... Tiểu Duệ.. anh đâu rồi... Này...
- Tôi xin lỗi.. Để tôi dìu em xuống
Xuống cầu thang.
- Này, Tiểu Băng, mắt cậu..?
- Tớ không sao, cậu đừng ôm tớ nữa, ngạt thở quá...
- Tớ xin lỗi.
Mạch Thiên có lẽ vẫn chưa phát hiện Thành Duệ nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn.
Khả Băng quay sang Dì Lộc:
- Con xin lỗi vì đã không hoàn thành nhiệm vụ.
- Là ta xin lỗi mới đúng, ta đã khai báo nhiệm vụ cấp A thành nhiệm vụ cấp C, ta chỉ lo sẽ không có ai đồng ý làm. Nhưng không ngờ lại đến mức này...
- Dì đừng tự trách nữa ạ, con về phòng nghỉ ngơi một lát ạ.
- Lát ta sẽ gọi con xuống ăn cơm.
- Vâng.
- Này, sao nãy giờ anh yên lặng thế?
- Tôi không thích nói chuyện.
- Anh làm sao vậy, nãy giờ người anh cứ tỏa ra sát khí.
- Đó không phải là sát khí.
- Thế thì là gì?
- Do - tôi - ghen..
Chữ " ghen " anh nói rất nhỏ, nhưng cô cũng đủ nghe được, khiến bất chợt mặt cô đỏ bừng lên.
- Hàn Thiếu ghen vì chuyện gì chứ?
- Tôi ghen vì cô tiếp xúc thân mật, gần gũi với tên nhóc kia, được chứ?
- Được, tôi đâu cấm anh ghen được, sau này tôi sẽ ít thân mật với cậu ấy lại.
- Được.
Có lẽ cô cũng nhận ra anh ta đối xử rất khác với mình, nhưng cô lại không nghĩ anh ta có tình cảm với cô, mà chỉ nghĩ anh ta là tiền bối, chỉ quan tâm cô như bạn bè bình thường. Riêng đối với cô anh ta là một người rất quan trọng, cô có cảm giác, cô không thể để mất anh ta được. Cô cũng dần nhận ra cô yêu anh rất nhiều, là cảm giác trước đây cô chưa từng có, những giây phút bên anh thật sự cô chỉ muốn thời gian dừng lại thôi, bởi nó rất quý báu. Cô luôn nghĩ rằng: " Cho dù mình yêu anh ấy thì đã sau, mình chỉ là một đứa tầm thường, còn anh ấy lại là thiếu gia nhà họ Hàn, mình thật sự không xứng với anh ấy, mình chỉ ở bên quan tâm chăm sóc anh ấy được thôi. Chúng ta không thể tiến tới được... ".