Năm hậu duệ Tứ đại gia tộc ngồi ăn cá nướng cùng 5 đứa trẻ kia, vừa ăn vừa trò chuyện. Ăn xong thì mọi người lại tạm biệt nhau rồi ra về.
- Chị này, anh hai chị đối xử với chị tốt thật đấy.
- Sao em lại nói như thế? Chị thấy anh hai em cũng như vậy mà.
- Không có, hoàn toàn không.
Anh của đứa bé Tử Hạ đang dẫn bên phía tay trái rất quan tâm em gái, chỉ là bé còn nhỏ nên chưa nhận ra. Người mẹ kế kia không cho cậu đụng đến em gái mình và ngược lại. Chỉ cần cô đụng hay tiếp xúc gần gũi với anh mình là bị bà ta chửi bới thậm chí đánh đập, đương nhiên bà ta chỉ dám làm như thế khi ba hai đứa trẻ vắng nhà. Người anh thấy thế dần tìm cách tránh xa cô em của mình để em không bị đánh đập, nhưng cô lại nghĩ là do anh hai ghét mình nên mới làm vậy.
- Sau này em sẽ hiểu tại sao anh mình làm như vậy, nhé Tử Thu. Tử Đông làm thế thì một người như chị sẽ hiểu rõ, còn em chưa hiểu rõ ràng, mà chỉ hiểu lầm thôi. Sau này có dịp nào đó, Tử Đônh sẽ giải thích cho em nghe.
Nói rồi bé gái nhìn sang anh hai mình, đúng là cậu luôn nhìn cô em gái của mình với đôi mắt thể hiện sự quan tâm yêu chiều vô hạn. Hai đứa bé này giống hệt Tử Thiên và Tử Hạ.
Vừa về tới nhà thì ba hai nhóc cũng đã tan làm mà về nhà, người mẹ kế kia cứ canh lúc ông ấy có ở nhà là dịu dàng ngọt ngào với cả hai đứa trẻ. Những người hầu được chứng kiến tận mắt và kể lại với ông thì không lâu sau đó liền bị đuổi việc. Ông cũng bí mật lắp camera nhưng không qua khỏi mắt bà ta, cứ vào phạm vi camera theo dõi là bà ta lại cư xử dịu dang ngọt ngào, khiến cho ông lại càng tin. Tử Đông tranh thủ gặp ông mà nói những chuyện đó thì bị bà ta chen vào đúng lúc quan trọng. Tuy nhiên từ ngày Tử Hạ có mặt ở đây, Tử Thu cũng dần không còn nắng mưa thất thường, Tử Dương cũng hay chia sẻ với cô những chuyện xảy ra. Có vẻ cô thực sự thay đổi được hai đứa nhóc này trở về dáng vẻ ngây thơ vốn có của một đứa trẻ rồi.
Buổi tối, cô vừa dỗ được hai đứa nhỏ ngủ thì một " đứa nhỏ " khác lại gọi cô. Tử Hạ cầm điện thoại đi đến cửa sổ rồi nghe.
- Gọi em có việc gì sao?
- Thế anh không có việc gì là không được gọi em sao? Hết yêu anh rồi à.
- Em có bảo như thế đâu, anh muốn gọi lúc nào cũng được. Cơ mà phải có gì anh mới gọi em chứ.
- Không có, anh chỉ nhớ em thôi. Thế đã đủ lí do để gọi chứ?
- Đủ, em cũng vậy, đang rất nhớ anh.
- Người em đã đỡ đau hơn chưa?
- Cũng đỡ hơn nhiều rồi, không còn như 5 ngày trước.
- Anh thấy em đi đứng vẫn hiên ngang mà nhỉ?
- Không lẽ em lại phải lăn lê bò lết hay đi cà nhắc để cho cả thành phố biết anh hành em đến giờ vẫn còn đau sao?
Tử Hạ không nghe thấy câu trả lời mà chỉ nghe tiếng cười khanh khách ở đầu dây bên kia. Nhiều lúc cô nghe Thành Duệ cũng đủ làm cô vui cả ngày.
- Dù sao cũng hơn 10 giờ rồi, em ngủ đi, khuya rồi đấy.
- Anh dụ dỗ em đi ngủ để lén phén với con nào đấy?
- Không có mà, anh đây chỉ có ý tốt thôi. Anh làm gì có ai ngoài em chứ.
- Thế anh cũng ngủ sớm đi.
- Anh biết rồi. Tạm biệt, bảo bối ngủ ngon.
- Vâng, anh cũng vậy.
Không hiểu thế nào cả hai định cúp máy thì bên phía Thành Duệ lại có một tiếng giống như cửa kính vỡ, bên phía Tử Hạ nghe thấy qua điện thoại thì không lâu sau đó cửa kính nơi cô đang đứng cũng bị vỡ. Cô chỉ kịp định thần lại sau khi thấy một đám người mặc đồ đen ở phía dưới phi dao găm lên phía mình.