Kha Nguyệt cùng những thành viên cùng trang lứa đứng vui vẻ trò chuyện. Cô nhìn qua lại không thấy Tử Hạ thì đi sang hỏi Tử Thiên.
- Anh Tử Thiên, anh thấy Tiểu Hạ ở đâu không?
- Không, anh tưởng con bé ở chung với em?
- Không có, từ khi lấy xét nghiệm em không thấy cậu ấy
- Tớ ở đây, tớ không bị bắt cóc đâu. Ai lại đi vào đây mà bắt tớ chứ.
Tử Hạ lau khô nước mắt, cố gắng nuốt cảm xúc vào mà đi chầm chậm lại phía Kha Nguyệt, Tử Thiên và Thành Duệ.
- Kết quả xét nghiệm thế nào?
- Rất bình thường.
Lời hỏi của Kha Nguyệt như con dao đâm vào nỗi đau của Tử Hạ. Dù cô có mạnh mẽ thế nào thì chuyện cô bị ung thư giai đoạn cuối cô cũng không thể nào mà chấp nhận được, chỉ là cô không muốn mọi người lo lắng.
- Hạ Nhi, kết quả bình thường thật sao?
- Vâng, em không giấu mọi người làm gì đâu.
Tử Hạ đưa tay đỡ lấy Thành Duệ đang quơ hai tay tìm kiếm cô.
- Được rồi, mọi người trở về tập luyện đi.
Phong Lãnh từ trong phòng đi ra, giải tán những " đứa con " của ông đang ở ngoài sân.
- Anh ở yên đây nhé, lát em tập xong em sẽ trở lại.
- Thật chứ?
Tử Hạ cũng phải phì cười với câu hỏi của Thành Duệ.
- Em không quay lại với anh thì em đi đâu được chứ. Em không chạy mất đâu.
Tử Hạ dẫn Thành Duệ lại phía băng ghế rồi để anh ngồi xuống, bản thân cúi xuống hôn lên mắt anh.
- Em sẽ tìm cách chữa lành cho anh nhanh nhất có thể. Khi đó anh có thể tự mình bước đi trên con đường đời.
Câu sau là ý nghĩ của Tử Hạ. Cô không thể nói chuyện của mình với Thành Duệ vì bây giờ anh vẫn còn kích động.
Cô rời bàn tay của anh rồi tiến về phía tập trung để tập luyện.
Thành Duệ ngồi đó cùng Phong Lãnh trò chuyện.
Hơn 1 giờ sau, nguyên đội tập luyện xong thì Tử Hạ đi về phía hai người kia đang ngồi.
- Bố, có cách nào để giải độc trong mắt của anh ấy không?
- Ta không biết. Nhưng theo ta nhớ ở làng Mây có một cụ bà rất giỏi về điều trị thuốc giải độc, con tới đó thử xem. Nếu có thể, mang theo nó đi nữa.
- Vâng ạ, con biết rồi. Anh đi với em chứ?
- Anh sợ làm vướng chân của em thôi.
- Anh ngốc sao. Làm sao anh lại vướng chân của em được. Cùng lắm em bảo anh hai đi chung
Nói xong Tử Hạ đưa tay búng nhẹ vào trán Thành Duệ rồi quay sang Phong Lãnh.
- Con đi ngay được không ạ?
- Được, con cứ đi.
Tử Hạ quay đầu gọi Tử Thiên tới rồi cả ba nhanh chóng lên đường tới làng Mây. Đường đi không dễ dàng mấy, Thành Duệ lại không nhìn thấy gì nên tốc độ của ba người không nhanh. Phải đến chiều cả ba mới đến làng Mây.
Mọi người ở làng Mây lại được một phen bất ngờ. Làng lại có chuyện gì đắc tội với ba người này hay sao, tự nhiên đang yên đang lành lại tìm tới đây?
- Mọi người không cần nhìn chúng tôi như vậy đâu, chúng tôi tới đây là muốn tìm trưởng làng thôi.
Tử Hạ nhanh chóng nhận ra thái độ của mọi người nhìn mình có phần sợ hãi, cô liền lên tiếng trấn an.
- Trưởng làng ở nhà trung tâm của làng, cháu đến đó sẽ thấy bà ấy.
- Cháu cảm ơn ạ.
Ba người đi đến nhà trung tâm. Bà cụ đang ngồi ở đó thấy cô không khỏi bất ngờ.
- Sao cháu lại đột ngột đến đây thế này?
- Diệp Nhi đến thăm bà thôi ạ. Với lại chồng cháu bị trúng một hỗn hợp độc không rõ nguồn gốc, cháu mong bà xem giúp cháu.
- Đươc, đưa cậu ta lại đây.
Bà cụ nhẹ nhàng gỡ lớp băng ra, xem mắt của Thành Duệ.
Tử Hạ ngồi cùng Tử Thiên căng thẳng quan sát.
- Độc này ở chỗ ta có thuốc giải, nhưng có lẽ phải kiên trì khoảng 2-3 tuần, và trong lúc đó cơ thể sẽ đau đớn không ngừng. Liệu cậu có chịu được?
Thành Duệ gật đầu. Tử Hạ nghe thế mừng rỡ, nhưng cũng có chút lo lắng.
- Diệp Nhi, hằng ngày cháu chỉ cần kiên trì bôi thuốc này vào xung quanh mắt của cậu ta, thuốc sẽ từ từ thấm, độc sẽ được giải. Bây giờ cũng không còn sớm, cháu ở lại một đêm rồi hẳn về.
- Vâng ạ, cháu cảm ơn bà.