Cả thân thể cô lúc này như bị đâm hàng trăm nhát dao.Khó khăn ngồi dậy trên chiếc giường bệnh vẫn còn ngập tràn mùi khử trùng. Nhìn người đàn ông trước mặt.Đôi mắt không biết từ lúc nào lại phủ tiếp một màn sương mỏng nhưng lúc này đây sự tuyệt vọng đã biến mất mà thay vào đó là niềm hạnh phúc vô bờ bến. Nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ trên chiếc ghế cạnh giường bệnh nhưng khuôn mặt hiện lên sự lo lắng đôi mắt đã chở nên thâm. Cô không biết là mình đã nằm ở đây được bao lâu rồi và đã làm hắn lo lắng đến mức nào nhưng lúc này đây cô thật sự rất hạnh phúc.
" Tạch.... Tạch....
Không biết từ lúc nào những giọt pha lê trong suốt đã lăn dài trên má rồi rơi xuống rồi đọng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Bỗng đôi mày rậm khẽ nhíu lại rồi đôi mắt hổ phách dần dần mở ra. Lúc này vừa nhìn thấy người con gái mình yêu thương nhất đang ngồi bên cạnh những giọt pha lê vẫn còn lăn dài trên má. Hắn lúc này không kiềm được nữa cả thân hình to lớn ôm chầm lấy Băng Dao. Mọi lo sợ đã hoàn toàn biến mất
- Diệp Băng Dao em là con ngốc à........C... có biết là chồng lo lắng cho vợ lắm không. Vợ đã hôn mê 5 ngày rồi...
Hắn lúc này cả thân hình to lớn vẫn ôm lấy cô. Giọng nói mang sự trách móc nhưng cũng không giấu được sự lo lắng của hắn. Còn cô thì nghe thấy vậy khuôn mặt thanh tú không khỏi bất ngờ chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi mà cô đã hôn mê 5 ngày rồi nhưng lúc này đây giấc mộng đó đã dần dần tan biến cô xẽ không còn sợ hãi với cái khoảng không gian tối tăm đó nữa vì cô biết người mình yêu xẽ luôn luôn bên cạnh cô.Nhưng rồi khuôn mặt thanh tú cũng không giấu được sự thương xót vì cô biết hắn đã lo lắng cho mình đến mức nào
Bàn tay nhỏ nhắn từ từ đưa lên sờ vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Cô muốn nhìn người đàn ông luôn luôn che chở bảo vệ cô này. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lúc này vẫn còn mang một vẻ giận dỗi. Cô lúc này không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua cổ hắn rồi kéo nhẹ hắn xuống rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn ngọt ngào. Bỗng chốc cả người hắn trở nên đơ lại như bị hóa đá vì không nghĩ cô lại chủ động. Nhưng khuôn mặt ngạc nhiên của hắn cũng không giữ được lâu nữa mà thay vào đó là ánh mắt nham hiểm đã mấy ngày rồi hắn không được động đến cô cho nên lúc này mỡ dâng miệng mèo cơ mà làm sao mà hắn có thể lãng phí cơ hội này. Bàn tay to lớn khẽ ôm lấy eo của cô
2 bờ môi cứ vậy mà quấn quýt lấy nhau. Hắn cứ vậy mà hút hết vị ngọt của cô. Còn cô thì không biết làm sao mà dần dần trở thành bị động cứ vậy mà cho hắn càn quét. Khuôn mặt thanh tú cũng vì vậy mà trở nên ửng hồng. Cuối cùng vẫn là vì cô không thể hô hấp được nữa hắn mới luyến tiếc tha cho cô. Mặc dù dục vọng đang dần dần tăng lên nhưng lúc này vì vết thương của cô vẫn còn chưa lành lại vậy nên hắn vẫn buộc phải kìm chế lại. Cô thì thấy hắn lo lắng cho mình thì lại 1 lần nữa trái tim chở nên ấm áp vô cùng. Nhưng chưa cảm nhận sự ấm áp được bao lâu thì bỗng 1 cơn đau liền ập tới. Hắn lúc này đã dần lấy lại được vẻ cao cao tại thượng 1 tay đút túi tay còn lại thì nhéo mạnh vào 1 bên má của cô khiến cô chưa hưởng phụ được bao nhiêu đã bị lôi lại thực tại. Cô lúc này theo phản xạ mà 2 tay nhanh chóng đưa lên giữ lấy tay hắn miệng không ngừng khêu la
- Đau đau đau...
- Ha cũng biết đau cơ đấy, lần sau thử làm cho chồng lo lắng nữa xem không phải chỉ mỗi như vậy thôi đâu. Hơn nữa có biết là vì cái vết thương chết tiệt này mà chồng lại phải đợi đến mấy tuần sau mới được ăn không. Có tin là chồng kiện vợ vì tội hành hung chồng mình không hả
Lăng Thần Vũ lúc này khuôn mặt tuấn mỹ vừa lấy lại được vẻ mặt cao cao tại thượng thì không biết ra sao không nhịn được lại tiếp tục hiện ra vẻ mặt giận dỗi nhưng lại pha chút sự ngượng ngùng vì nụ hôn chủ động của cô. Còn cô thì lúc này vừa đau vừa phải nghe cả một đoạn văn đe dọa đầy ngọt ngào không biết phải nên cười hạnh phúc vì được lo lắng hay nên khóc than thân vì bị chính chồng mình kiện tội hành hung chồng. Nhìn tới nhìn lui vẫn không thể nào nhìn ra được người mà được gọi là ác quỷ thành phố S này lại đang mang khuôn mặt giận dỗi này được
" Cạch..
Lúc này cửa phòng bệnh dần dần mở ra. Theo đó là một đôi nam nữ từ từ bước vào. Hắn lúc này cuối cùng cũng tha cho cô. Lúc này cô gái khi vừa nhìn thấy cô thì lao như bay về phía cô mếu máo ôm chặt lấy cô
- Oa sao giờ cậu mới tỉnh, Có biết tớ lo lắng cho cậu lắm không
Băng Dao lúc này nhìn người bạn thân đang ôm chặt cô khóc lóc thảm thiết thì không khỏi bất ngờ. Nhưng trước tiên phải rỗ cô bạn thân này đã. Bàn tay từ từ đưa lên vô nhẹ vào vai Hiểu Vy. Khuôn mặt thanh tú hiện ra một nụ cười tươi rói
- Mình không sao rồi thấy không có thể ngồi nói chuyện với cậu này
- Cái người máu lạnh này cậu còn nói vậy được sao vì cậu mà tớ mất 1 thùng nước mắt rồi đấy. Đã vậy còn bị cái tên phiền phức Cố Thừa Trạch bám dính lấy chặt không đứt bứt không rời nữa. Ôi trời ơi nhắc đến lại đau lòng quá đi mất...bla...bla...
Băng Dao lúc này trên đầu bỗng không biết từ bao giờ hiện ra những ngôi sao cứ chạy quanh trên đầu cô. Cứ vậy mà đầu óc cô dần dần trở nên quay cuồng vì cái bài văn bộc lộ cảm xúc của Hiểu Vy đối với mình. Phía bên lúc này Lăng Thần Vũ cũng không khá là mấy đang khuôn mặt ngượng ngùng từ nụ hôn ngọt ngào của cô khi nãy mà không biết từ lúc nào đã trở nên lạnh lùng vì bị cho ra rìa từ lúc nào không biết. Nhưng cũng không chỉ có hắn lúc này Cố Thừa Trạch vừa nghe trong bài văn bộc lộ cảm xúc của Hiểu Vy thì cả người như rơi vào hố sâu thẳm trong đầu không ngừng lặp lại " Hiểu Vy coi mình là tên phiền phức " Rồi không biết từ lúc nào đôi mắt trở nên ướt đẫm lao ra khỏi phòng bệnh. Để lại 3 người bên trong không hiểu gì.
Cứ vậy những ngày bão táp dần dần biến mất. Nhưng hình như nó chỉ biến mất với Hiểu Vy và Cố Thừa Trạch còn cô và hắn thì nói rõ là đối với cô nó chỉ mới bắt đầu vì không biết là hắn lo lắng cho cô hay vì muốn nhanh chóng thoát khỏi những ngày ăn chay này mà cả ngày bám dính lấy cô vì sợ cô lại hậu đậu mà động đến vết thương rồi ảnh hưởng đến hồi phục. Đến cả đi vệ sinh hắn cũng khăng khăng đòi vào cùng cô cho bằng được rồi từng lúc lại còn muốn chỉ cho cô cách hôn vì trình độ cô còn quá kém. Mỗi lần như vậy làm cô muốn ngăn lại cơn thịnh nộ của mình cũng không được nhưng lại bị một câu nói bình thản của hắn mà không nói được gì hết
- Nếu vợ còn kháng cự thì những ngày khi khỏi sẽ có khả năng không bước xuống giường được đâu cho nên biết điều đi chồng sẽ nhẹ nhàng thôi
Cứ vậy ngày ngày qua đi cuối cùng cô cũng bình phục lại nhanh chóng như dự tính của hắn không uổng phí công sức của hắn thấy khuôn mặt hí hửng như sắp thoát khỏi những ngày ăn chay của hắn thì cô lại âm thầm khóc than cho số phận của mình