TỔNG TÀI LẠNH LÙNG ĂN VẠ VỢ YÊU

Chương 33: Là Chồng Của Cô




Không biết từ lúc nào đôi mắt hổ phách đã phủ một lớp sương đau thương tột cùng. Rồi nhận được 1 giọt pha lê trong suốt từ khóe mắt nó còn sáng hơn cả đại dương mênh mông kia. Theo sau là một thanh âm vang vọng cả 1 vùng biển tĩnh lặng.

- Diệp Băng Dao. Em là con ngốc sao

Cả cuộc đời cao cao tại thượng của hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực và sợ hãi như lúc này đây. Cô lúc này khuôn mặt dần dần trở nên trắng bệch nhìn hắn vẫn bình an vô sự thì trong lòng ngực cũng trở nên nhẹ nhõm. Từ lúc gặp hắn, hắn đã mang lại cho cô 1 cuộc sống hoàn toàn mới lạ hắn là người luôn luôn che chở bảo vệ cho cô nên lần này cô sẽ không để bản thân trở thành gánh nặng của hắn nữa. Nhưng thật sự có phải như vậy không. Ánh mắt hắn lúc này toát lên một vẻ lo sợ đau đớn vô cùng. Đau quá chưa bao giờ trai tim hắn lại đau đến mức này nhìn thấy người mình yêu nhất vì cứu mình mà nhận thay anh một phát súng chí mang thì hỏi làm sao hắn có thể không đau cho được

Còn Vương Thiên Ân lúc này cũng không khả quan là mấy sắc mặt trở nên hoảng hốt. Chiếc súng trên tay cũng vô thức mà rơi xuống.1 màng kí ức đau thương lại hiện về trong tâm trí anh. Nhưng anh lúc này vẫn giác ngộ từ từ bước lại gần chỗ cô và hắn mà quát lớn

- Tên khốn kiếp kia mau bỏ Thất Thất ra....

" Pằng...."

Chưa kịp nói hết câu thì ngay lúc này. Bỗng 1 viên đạn liền lao về phía Vương Thiên Ân mà cứ thế xuyên thẳng vào đầu anh. Cả thân thể to lớn từ từ khụy gối xuống rồi từ từ ngã xuống nền đất lạnh lẽo.

Mưa ngay 1 càng to lớn từng hạt mưa nặng chĩu cứ chút xuống chiếc du thuyền sang trọng. Giờ đây trên chiếc du thuyền sang trọng bậc nhất thế giới. Lại trở thành nơi khiến người ta vừa nhìn là đã rợn tóc gáy vì cảnh tượng quá ghê rợn. Trên mạng thuyền rộng lớn đâu đâu cũng đầy dẫy những xác chết cùng những vũng máu đỏ thẫm rồi những tiếng kêu ầm ĩ trong cơn bão lớn

" Vù vù vù..."

Lúc này 1 chiếc trực thăng sang trọng từ từ đáp xuống mạng thuyền rộng lớn. Rồi sau đó là một đám người áo đen bước xuống. Nhìn thấy cảnh tượng này bọ họ không khỏi kinh hoàng nhưng điều họ kinh hoàng hơn hết là lúc này đây trên khuôn mặt của Lăng Thần Vũ hiện lên một vẻ lo sợ chưa bao giờ họ thấy được điều này thật quá sức phi lý đi mà nhưng dù thế nào họ vẫn cố gắng kìm nén lại. Nhẹ nhàng cúi đầu chào

- Lăng tổng

Hắn lúc này vẻ mặt đầy lo lắng nhìn người con gái đang ở trong lòng mình. Nhanh chóng nhấc bổng cô lên bước nhanh lên trực thăng mặc cho đôi chân đã bước đi khập khiễng. Những tiếng kêu thảm thiết vẫn còn vang vọng khắp nơi trên thuyền. Hắn cứ vậy mà bồng cô từ từ bước qua tất cả rồi dừng lại bên một tên thuộc hạ của mình

- Sử lý sạch sẽ đống dơ bẩn này đi

Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn cứ thế mà vang vọng khắp nơi trên thuyền. Bọn thuộc hạ của hắn nghe vậy cũng chỉ biết cúi đầu vì họ biết điều này là hiển nhiên.

Ngay sau khi trực thăng vừa cất cánh thì cũng là lúc những tiếng kêu thảm thiết kia không còn nữa mà chỉ còn những tiếng súng nổ vang dội cả bầu trời đêm giông tố

Tại một bệnh viện lớn ở Paris

Lăng Thần Vũ với khuôn mặt tuấn mỹ ngũ quan tinh sảo như được thượng đế ưu ái điêu khắc mà tạo thành. Đôi mày rậm nam tính cùng sống mũi cao thẳng tắp đuôi mi dài tà mị. Tất cả tạo giống như đã tạo nên một pho tượng hoàn mĩ đẹp đến mê hồn. Nhưng lúc này đây đôi hồng tử hổ phách mà toát ra một vẻ cao ngạo cùng sự tàn khốc đã không còn mà thay vào đó là đôi hồng tử hổ phách sâu thăm thẳm đầy vẻ lo âu.

Hắn vẫn vậy vẫn bộ âu phục đen huyền ảo sang trọng nhưng có ai biết rằng bên trong bộ âu phục đen đó là chiếc áo sơ mi đã nhuộm đầy máu đến nỗi ngả xang màu đỏ đen. Hắn lúc này vẫn mặc cho vết thương của hắn rách ra mà rỉ máu đến đau rát mà ngồi bên cạnh cánh cửa phòng cấp cứu. Đôi tay to lớn đã nhuộm đầy máu đan xen lại với nhau. Nếu nhìn kỹ lại thì có thể thấy được đôi bàn tay ấy đang run lên. Lúc này một người đàn ông với trang phục màu đen bước tới bên cạnh hắn

- Thiếu chủ người đã ngồi ở đây hơn 1 tiếng rồi nếu không sử lý lại vết thương của người thì xẽ...

- Lui xuống đi

Chưa để người đàn ông kia nói hết một giọng nói lạnh lùng đã vang lên ngắt lời. Lúc này khuôn mặt người đàn ông kia không thể giấu nổi sự ngạc nhiên nữa nhìn xuống người đàn ông cao cao tại thượng đang hiện ra một vẻ mặt đầy lo âu cho người con gái bên trong phòng cấp cứu. Lần đầu tiên anh ta thấy được Lăng Thần Vũ lại có thể vì lo lắng cho 1 nữ nhân mà không cần quan tâm đến tính mạng của mình nữa. Khuôn miệng vẫn mấp máy

- Nhưng mà thiếu chủ vết thương của người...

- Lui xuống

- Nếu thiếu chủ vẫn còn ngoan cố thì thuộc hạ chỉ đành phải dùng đến biện pháp mạnh

Lúc này người đàn ông kia liền đập mạnh vào gáy hắn. Vì vết thương đã rỉ máu quá nhiều và sức lực của hắn cũng đã gần như cạn kiệt vậy nên lúc này hắn cũng chỉ biết buông xuôi đôi mắt hổ phách sâu thăm thẳm từ từ nhắm lại.

Người đàn ông kia lúc này liền đỡ hắn dậy. Chưa đầy 1 phút sau một đội ngũ bác sĩ cũng đến rồi đưa hắn đi. Người đàn ông kia lúc này nhìn hắn được đưa đi thì cũng yên tâm bất giác quay sang nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.

Không gian trước mặt là một màu đen u ám không một chút tia sáng nào cũng không một vật thể nào một khoảng không tĩnh lặng đến rợn người. Lúc này một cô gái nhỏ nhắn khoác trên mình là một bộ váy trắng tinh khiết. Với khuôn mặt thanh tú đôi mắt to tròn đen láy cùng đuôi mi cong vút. Sống mũi cao sọc dừa đôi môi không ngừng kêu lớn trong không gian tối tăm. Đôi mắt không ngừng tìm kiếm 1 tia ánh sáng

Trong sự tĩnh lặng đấy. Bóng tối vẫn bao trùm lấy cô gái không một tia sáng nào lóe lên. Cô lúc này có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo. Giọng nói run rẩy vẫn tiếp tục vang lên trong bóng tối sâu thẳm

- Có ai không, làm ơn đưa tôi ra khỏi đây

Một lần nữa giọng nói tiếp tục lặp lại câu nói của cô. Mặc cô đã kêu khàn cổ nhưng điều nhận lại vẫn chỉ là một không gian tối tăm. Cô lúc này đã sắp chịu không nổi rồi giọng nói vẫn run rẩy khêu lên trong bóng tối sâu thẳm

- Làm ơn, hãy đưa tôi rời khỏi đây

Lại một lần nữa nhận lại chỉ là một khoảng không tĩnh lặng. sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt cô bất giác cả 2 chân cô liền khụy xuống. Đôi tay đưa lên ôm lấy khuôn mặt che đi đôi mắt đã phủ kín một lớp sương mù tuyệt vọng.

- Rốt cuộc đây là đâu vậy, làm ơn ai đó hãy mang tôi rời khỏi đây

Bỗng nhiên 1 luồng ánh sáng rọi xuống thân thể bé nhỏ của cô. Theo phản xa cô đưa đôi mắt đã phủ kín một lớp sương mỏng của mình lên. Lấp ló một bỗng lưng rộng lớn của 1 người nam nhân. Bóng lưng ấy thật quá đỗi quen thuộc rồi. Nhưng lúc này đầu óc của cô đã trở nên mơ màng không thể nhớ được gì cả. Chỉ cảm nhận được một sự ấm áp đến lạ thường.

Nam nhân đó lúc này chậm rãi từ từ quay lại. Đôi lông mày rậm nam tính cùng sống mũi cao thẳng tắp đuôi mi dài tà mị. Đặc biệt hơn hết là đôi hồng tử hổ phách sâu thăm thẳm hiện ra sự bí ẩn mỗi phần đều như được thượng đế điêu khắc mà ưu ái tạo ra, một vẻ đẹp lạnh lùng tàn bạo nhưng lại có thể khiến người ta chìm đắm mãi.

Nam nhân đó lúc này nhìn thấy cô khuôn mặt tuấn mỹ khẽ nở một nụ cười hình bán nguyệt. Từ từ đưa đôi tay to lớn của mình ra. Cô lúc này không hiểu vì sao cả người không làm chủ được bản thân từ từ đưa đôi tay mình ra đặt lên bàn tay to lớn của hắn. Không để cô định hình lại nam nhân kéo cô đi. Cả người cô lúc này cũng không phản kháng lại mặc cho hắn kéo đi. Bỗng chốc trái tim cô lúc này trở nên ấm áp hạnh phúc đến lạ thường. Hắn cũng cứ nắm lấy bàn tay cô mà kéo cô đi vào luồng ánh sáng.

Băng Dao lúc này khẽ nhíu mày đôi mắt khẽ động đậy rồi chợt bừng tỉnh. Đôi mắt khẽ tìm kiếm thứ gì đó rồi chợt khựng lại ở một nam nhân. Nam nhân đó vẫn vậy vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ đó. Nhưng lúc này cô đã biết hắn là ai rồi. Người đã đưa cô rời khỏi không gian tối tăm nhất.Là chồng của cô