Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng

Chương 17: Chương 16






Cô không đi ra ngoài nữa…Hôm nay cô không muốn nhìn thấy anh! Nói không chừng ngủ một giấc sáng sớm dậy sẽ khác, những chuyện hôm nay anh sẽ quên hết.

Chỉ là một bữa cơm tối thôi mà không ăn chắc không sao đâu.

Buồn phiền tắm xong, Hân Tình dùng khăn quấn trên đầu bước ra khỏi phòng tắm ngồi thẫn người trên giường.
"Tình nhi, em tắm xong chưa?" Ở trong phòng khách đợi một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy Hân Tình đi ra ngoài Vũ Tuấn đi đến trước cửa phòng cô hỏi.
"Em xong rồi" Đã tắm xong từ sớm.

"Vậy ra ngoài, chúng ta ra ngoài ăn cái gì đó."
"Không cần, em không đói bụng, buổi trưa ăn cơm vẫn còn no, giờ vẫn chưa thấy đói, đến khuya cũng sẽ không đói! Em không ăn có được hay không?"
"Vậy sao? Anh vào được không, chúng ta nói về chuyện này một chút, cơm tối nhất định phải ăn!" Nghe âm thanh đã biết ngay cô đang giận dỗi chuyện vừa rồi.


"Anh..., Anh sao lại đột ngột vào như vậy!" Lời nói cự tuyệt vừa cất ra, hắn cũng đã tự mình đẩy cửa vào.

"Tại sao em lại bất ngờ thế, anh đã hỏi qua ý kiến của em rồi mà..." Chỉ là chưa cho cô cơ hội từ chối mà thôi, nhìn cô gái nhỏ được quấn lại như một quả cầu nhung Vũ Tuấn nói.

Thân thể nhỏ nhắn co rúc ở trong chiếc áo choàng tắm to, chỉ lộ ra đôi chân trắng nõn, trên đầu là khăn lông màu trắng cuốn tóc, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng càng thêm đáng yêu.
"Nhưng…" Mặc dù đã nói muốn vào, nhưng tốc độ lại quá nhanh đi!
Vũ Tuấn đi tới chỗ Hân Tình, buông chiếc khăn đang quấn trên đầu cô ra giúp cô lau tóc "Tình nhi, sau khi tắm rửa xong phải lau khô tóc ngay!"
"Để...!Em tự làm là được!" Cầm lại khăn mặt trong tay anh, điều chỉnh tốt tư thế ngồi, Hân Tình bắt đầu chuyên tâm lau tóc.

"Tình nhi, anh có việc muốn nói với em..." Cô gái nhỏ này ngay cả cái gì gọi là mập mở cũng không biết, không giống những người phụ nữ khác luôn biết cách hưởng thụ loại không khí này.

Cho nên hắn nên tự mình nói ra, để có thể danh chính ngôn thuận ôm cô vào lòng.CQH
"Được, Anh nói đi!" Nói nhanh lên một chút rồi ra ngoài đi!
"Tình nhi, làm bạn gái của anh nhé"
"Cái gì?" Cô có nghe lầm không...!Hay đã hiểu sai ý anh?
"Anh thích em, Tình nhi, còn em? Có muốn ở bên cạnh anh không?" Tuy hắn nhìn ra được cô gái này cũng có tình cảm với mình, nhưng hắn vẫn khẩn trương mong đợi câu trả lời của cô.

"Bên cạnh nhau?" Chúng ta chỉ vừa mới quen nhau không phải sao? Nói cái gì mà thích, có nhanh quá hay không?
"Phải, anh sẽ chăm sóc em mỗi ngày, cưng chiều em hết mực.

Tình nhi có thể cho anh một cơ hội không?" Mỗi ngày cùng nhau đón ánh sáng mặt trời, cùng nhau đi dạo khi hoàng hôn xuống, để cho khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia luôn tràn đầy hạnh phúc.

"Cái này…" Nhìn đôi mắt thâm tình đang nhìn mình, cô có cảm giác như bị thôi miên, đầu cô không thể khống chế thôi thúc cô phải gật đầu.


Ở bên cạnh anh hẳn là sẽ rất hạnh phúc.

"Chuyện đó em…"
"Tình nhi bây giờ chưa cần trả lời, cứ từ từ tập làm quen với sự tồn tại của anh, để anh có thể chăm sóc em thật tốt, như vậy có được không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn đang biểu hiện rất sinh động, nhìn biểu tình này của cô chắn chưa thể đưa ra một đáp án ngay bây giờ, hơn nữa chưa chắc kết quả cô đưa ra như hắn mong muốn, để cô không có cơ hội chạy thoát, Vũ Tuấn quyết định lùi một bước, từ từ tiến lên.
Như vậy được sao? Nếu vậy sẽ không có vấn đề, coi như họ cứ tiến từng bước, cũng để cho cô từ từ hiểu rõ tình cảm của mình hơn.

"Được..." Nghe Vũ Tuấn nói xong, rốt cuộc Hân Tình cũng gật đầu một cách thận trọng.

"Cám ơn em, Tình Nhi..." Lừa gạt được vật nhỏ, Vũ Tuấn cao hứng ôm cô vào lòng.
"Ừm!...!Không có gì...!" Đột nhiên bị anh ôm vào lòng khiến làm giật mình, nhìn anh cao hứng như vậy cô cũng vui lây.

Ai...!ngực của anh thật thoải mái, quyết định này quả nhiên không sai.

Nhưng… Cô đã đồng ý chuyện này sao? Tiếp xúc thân thể ấy?
Hôm đó, Vũ Tuấn lợi dụng mọi cơ hội để ôm Hân Tình vào lòng.

Ăn đậu hủ non của vật nhỏ dễ thương.

Hân Tình lúc đầu không được tự nhiên dần dần tập mãi thành thói quen, quen với việc anh luôn ôm cô, quen hơi thở của anh hòa vào hô hấp của cô, không còn khẩn trương khi anh đến gần...
"Tình nhi, buổi tối em muốn ăn cái gì?" Quả nhiên một buổi chiều không bước chân ra ngoài là quyết định hoàn toàn chính xác.

Không có người ngoài khiến cho Hân Tình dễ dàng tiếp nhận anh hơn.


Sau một buổi chiều có thể thấy được sự tiến bộ rõ rệt.

Cúi đầu nhìn cô gái bé nhỏ đang đùa nghịch phím đàn Piano, trong lòng Vũ Tuấn tràn đầy cảm xúc hạnh phúc.

"Nhất định phải đi ra ngoài thật sao? Nghe Thấm Nhị nói có dịch vụ ăn uống giao tận nhà, thức ăn rất ngon.

Cô ấy nói mấy ngày nữa sẽ đến đầy cùng em gọi ăn tiếp.

Hôm nay chúng ta hãy gọi cái đó ăn được không? Em không muốn đi ra ngoài…"
Đây được gọi là đàn Piano sao? Âm thanh thật dễ nghe, âm vực rất rộng.

Cô thích đến nổi không muốn buông tay, nhẹ nhàng ấn xuống, phát ra tiếng đàn khi thì trong trẻo, khi thì trầm mạnh.

Vừa rồi anh đánh đàn làm cô say mê, tiếng đàn êm ái như nước chảy mây trôi.
"Pizza sao? Được...!Vậy buổi tối chúng ta sẽ ăn cái đó!" Tuy rằng hắn chưa bao giờ ngó đến những loại thức ăn này, nhưng đây là yêu cầu của cô, hắn sẽ không cự tuyệt.

Chỉ là việc mua ở ngoài thì...
Gọi điện thoại tới nhà hàng Italy cao cấp mời đầu bếp trưởng đến...!Cái này cũng được gọi là bán "ở ngoài" chứ!