Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng

Chương 12




“Hà Tình, cậu ở phòng nào?”

“Phòng này!” Hà Tình chỉ hướng gian phòng Vũ Tuấn vừa dẫn cô đi xem.

“a, cách vách phòng anh trai.....” Cách vách sao? Ở cùng em gái cũng phải cách một gian phòng, lần này thế nhưng để Hà Tình ở phòng bên cạnh. Quả nhiên anh rất thích cô ấy.

A...... Gian phòng kia làm sao biến thành như vậy?” Mở cửa phòng nhìn căn phòng đầy màu sắc xinh đẹp. Thấm Nhụy không hiểu hỏi.

“A! Tuấn nói, gian phòng kia là tối hôm qua anh cho người thiết kế lại.” Quả nhiên như vậy rất kỳ quái sao? Là phong cách không giống những kiến trúc khác, đột ngột như vậy rất mất thẩm mỹ sao?

“A, như vậy a,, chúng ta đi vào trò chuyện!” Cái gì sao! Lúc vừa xây xong nơi này, cô tới đây phát hiện rất thích phong cảnh ở đây, muốn có một gian phòng mình thiết kế để ở, kết quả.....Cắt!

“Thấm Nhụy, cậu làm gì vậy?” Nhìn người kéo cô đến bên giường sau đó chắp hai tây trước ngực nhắm mắt lại kì quái hỏi.

“Cầu nguyện!” Dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn bạn tốt của cô, méo miệng nói. Làm gì à! Cô đang mặc niệm cho chính mình. Cái già à! Quả nhiên là đàn ông nhà họ Hàn, cùng một dạng với ba, cũng đối với người khác không nhân tính..... đối với em gái hơn hai mươi năm là cô như vậy, lại đối xử với người khác tốt như vậy! A....cô muốn “trả thù“.

“Cầu nguyện cái gì?” Làm sao đang yên đang lành lại muốn cầu nguyện? Hoen nữa nhìn vẻ mặt này giống như có gì không đúng lắm! Tất cả mọi người cầu nguyện đều thống khổ như vậy sao?

“Ách...... Cầu nguyện cho cậu nhanh khôi phục trí nhớ một chút!” không biết nếu anh trai biết tính cách Hà Tình như thấ nào, có thể bị hù dọa hay không!

“Phải, tớ cũng vậy cũng muốn nhanh khôi phục trí nhớ một chút, như bây giờ cái gì cũng không hiểu, cảm giác bản thân rất vô dụng! “ Ai...... Thấy tất cả đồ, nhất là cái gọi là thiết bị điện cảm giác cũng xa lạ như vậy, thật giống như trước giờ chưa từng thấy! Lúc nào cũng cần người khác tới giúp.

“Được rồi, không nói cái này nữa, chuyện này cũng không thể gấp. Hay là nói chuyện của cậu và anh tớ đi, cậu bây giờ là có ý gì? Cũng thích anh ấy? Muốn cùng anh tớ ở lại đây?”

“Tớ không biết thích anh ấy là thế nào, nhưng mà, Thấm Nhụy, Tuấn không giống như cậu nói, anh ấy rất tốt, rất dịu dàng....” Vừa nói trong đầu vừa nhớ tới đôi mắt dịu dàng nhìn cô chăm chú, Hà Tình không khỏi đỏ mặt.

“Ai...... Xem ra tớ uổng công làm người tốt rồi! Được rồi, tớ biết rồi! Cậu ở chỗ này sao, tớ sẽ thường tới đây thăm cậu!” Ai...... Xem ra là cô nhiều chuyện, người ta nhưng là tâm đầu ý hợp!

Mà luc này Vũ Tuấn Không nghĩ tới Thấm Nhụy đột nhiên kéo Hà Tình ra khỏi ngực anh, dùng sức nắm chặt sợ làm Hà Tình đau, không thể làm gì khác hơn là để Thấm Nhụy kéo Hà Tình đi. Trời mới biết, cảm giác ôm Hà Tình vào ngực chết tiệt tốt như thấ nào!

“Vũ tuấn, châu mau xuống đây, thím Trương có việc tìm cháu!” Nhìn Vũ Tuấn đứng trong phòng khách ngẩn người nhìn Hà Tình rời đi, thóm Trương nói.

“Dạ!” Gật đầu, Vũ Tuấn thép thím Trương ra ngoài.

Hai người tới vườn hoa ngồi xuống cái ghế dài.

“Vũ Tuấn, cháu có biết vì sao Thấm Nhụy dẫn Hà Tình về nhà chúng ta không?” Thím Trương hỏi.

“Không có nghe mọi người đề cập tới, không phải Thấm Nhụy dẫn cô về nhà chơi sao, sau đó đó Thâm nhụy đi, mẹ giữ Tình Nhi lại?” Chẳng lẽ trong chuyện này, còn có chuyện gì anh không biết?

“Sở sĩ Thấm Nhụy dẫn Hà Tình về đây, thật ra là để bác sĩ gia đình trị liệu cho Hà Tình.”

“Cái gì!” Sẽ không! Cô nhìn khỏe mạnh như vậy, sẽ không! Trái tim giống như là bị ai đó bóp chặt. Anh không có biện pháp tưởng tượng có một chút ốm đau ở trên người của cô, cô mảnh mai như vậy, cần người bảo vệ như vậy......

“Buông lỏng, buông lỏng, không phải là vấn đề gì lớn! Đừng lo lắng! Đừng lo lắng!” Trời ạ, không phải bà biểu đạt sai cái gì rồi chứ, nhìn người nên cạnh hai tay nắm chặt đến mức máu đều sắp tuôn ra, vẻ mặt người đàn ông biến thành khinh khủng. Này! Bà nhớình không nói Bà Tình bị “bệnh nan y” gì đó.

“Cô ấy bị sao?” Anh đã không thể nghe được Thím Trương an ủi, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc.

“Mất trí nhớ, nghe thấm nhụy nói cô tỉnh lại đều quên hết tất cả, đã đi bệnh viện kiểm tra, đều nói là không có vấn đề gì. Thấm Nhụy không yên lòng nên mới mang cô ấy về đây để bác sĩ trong nhà kiểm tra toàn diện cho con bé, nhưng cũng không thấy có bất kì vấn đề gì, thật giống như chuyện Hà Tình mất trí nhớ cứ như vậy không có lý do!” Nhìn vẻ mặt Vũ tuấn thật giống như tỉnh táo lại lần nữa trở nên ngưng trọng, a.... không phải nói không có vấn đề gì sao, chỉ là mất trí nhớ mà thôi, làm sao còn.....

“Uy... Đình! Tớ muốn một bác sĩ chuyên khoa não lập tức tới đây!” lấy di động ra bấm một dãy số quen thuộc.

“Xảy ra chuyện gì, cậu không sao chớ? Hiện tại tớ lập tức làm ngay, lập tức ném hắn lên phi cơ! Cậu.....” Nghe giọng của bạn tốt ở trong loa có chút cứng ngắc còn có chút sợ hãi, Mạc Thiếu Đình không khỏi lo lắng dò hỏi. Bác sĩ khoa nã? Nếu anh nhớ không nhầm bác sĩ trong nhà Vũ Tuấn chính là bác sĩ giỏi nhất thế giới, hắn cũng không có biện pháp giải quyết sao?

“Tớ không sao, có thời gian sẽ giải thích sau!” Cúp điện thoại, Vũ Tuấn thử khống chế nhịp tim rối loạn của mình. Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì? Một người tự nhiên mất trí nhớ nhưng kết quả kiểm tra lại không có vấn đề gì! Tại sao? Có lẽ...... Sẽ không! Sẽ không! Anh không muốn tiếp tục suy nghĩ như vậy nếu không anh sẽ hỏng mất.