Tịch Hân Nghiên trong khoảng thời gian mất trí nhớ đã nghĩ như thế này... có khi nào Chồng cô lừa cô không?.
Cớ gì kết hôn mà Tịch Húc Sâm cứ luôn giấu cô, không cho cô xem sổ nhỏ thế?.
Trong nhà cũng không có ảnh cưới...
Lúc đầu cô sợ bị bắt cóc, Nhưng mà chuyện này ai ai cũng chứng minh, họ đều bảo như thế, cả bạn thân của cô Mạch Doãn cũng nói như thế....
Với chuyện này thì Tịch Hân Nghiên cũng đã nhốn nháo một trận, nhưng sau đó, Tịch Húc Sâm ôn cô nói thật, nói cái gì mà vẫn chưa chụp ảnh, chỉ mới cầu hôn và ra mắt hai nhà thôi... nói xong sắc mặt buồn bã...
Tịch Hân Nghiên nhìn anh chân thành như thế thì lại lựa chọn tin tưởng... cũng vì thế mà sau này khi cô nhớ lại đã chọc anh một trận, sau đó thì không xuống giường nổi.....
-------------
Cũng trong khoảng thời gian mất trí, Tịch Hân Nghiên phát hiện trong nhà có một chiếc máy ảnh, không hiểu vì sao cô rất hứng thú, lúc đầu còn không biết mở như thế nào, sau đó không biết vì sao y như rằng quen thuộc, và sau đó... mỗi ngày đều cầm theo máy ảnh.
Ảnh chụp Tịch Húc Sâm mỗi ngày càng nhiều, anh bất đắc dĩ phải thay flim mấy ảnh cho cô. Tịch Hân Nghiên lại bắt đầu chụp tiếp....
" sao anh không cười vậy?". Tịch Hân Nghiên nhìn ảnh trong mấy có chút rầu rĩ, với nhan sắc của Tịch Húc Sâm, tuy tấm nào cũng vô cùng đẹp nhưng ít khi cười quá đi...
Tịch Húc Sâm đang ngồi cạnh cô duyệt hợp đồng, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô.
" sao vậy?". Anh hỏi lại.
" anh muốn chụp anh cười". Cô bĩa môi.
" .... được Rồi...".
Hết cách, trong nhà này cô là lớn nhất, khóe môi Tịch Húc Sâm bất giác cong nhẹ, Tịch Hân Nghiên chớp thời cơ chụp mấy cái, sau đó nhìn ảnh vô cùng hài lòng.
" vui không?".
Tịch Hân Nghiên cười hít mắt:"rất vui".
Lúc này Tịch Húc Sâm mới thả hợp đồng xuống ghế, bế cô lên:" vậy giờ trả công cho tôi thế nào đây?.. tôi muốn như cũ...".
Mà như cũ... thì chính là lên giường....
Tịch Hân Nghiên ôm cổ anh, khóc không ra nước mắt.
----------
Lại một chuyện cuối cùng nữa làm Tịch Húc Sâm bất đắc dĩ.... câu chuyện trước khi mèo ú trở về nhà....
Hôm nay Bân Như Như đến đưa tài liệu cho anh, sẵn tiện đem mèo ú trả về luôn, con mèo này chỉ có Tịch Húc Sâm mới nuôi nổi, nhà Bân Như Nhu thì không đâu...
Nó mập lắm, nào là xúc xích cá rồi bate.... cũng may Tịch Húc Sâm có chu cấp lương thực, Chứ không là rồi...
Bân Như Nhu chỉ là người phụ trách cho nó ăn thôi...
Tịch Hân Nghiên thấy Bân Như Nhu ôm mèo đến, hai mắt sáng rỡ, Bân Như Nhu hiểu ý đưa mèo ú cho cô.
Tịch Hân Nghiên ôm mèo, trong lòng cảm thấy vui vẻ, cô nghĩ con mèo này rất ngoan, người lạ ôm cũng không nổi tính công kích, vả lại còn mập ú, cứ cọ cái mặt vào tay cô.
Tịch Húc Sâm vừa nghe Bân Như Nhu báo cáo vừa nhìn cô, anh hơi nhíu mày nhìn con mèo một chút, có phải nó mập quá rồi không?.
Bân Như Nhu báo cáo xong thì rời đi, con mèo còn ở lại. Tịch Hân Nghiên chơi đã đời với nó mới sực nhớ ra, người cũng đi mất rồi.
Cô mếu máo nói với Tịch Húc Sâm, anh còn chọc cô, nói với cô hay là anh với cô trộm mèo luôn...
Tịch Hân Nghiên vừa nghe xong đã đánh anh mấy cái, nói bậy, mèo xa chủ nó rất buồn, cô phải trả lại, không có trộm được.. mặc dù cô rất thích nó...
Tịch Húc Sâm vẫn không cho cô biết sự thật.. trêu chọc cô một hồi mới nói ra chân tướng.
Lúc bấy giờ Tịch Hân Nghiên mới biết con mập ú này là mèo của Tịch Húc Sâm và cô, cô bất giác cười lớn.
Còn con mèo ú, cô mới thả nó ra một xíu nó lại theo nẻo quen ngõ trốn đi ngủ rồi......
-------------
HOÀN VĂN.