Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm

Chương 58: Mê muội (1)




Trước cửa rạp chiếu phim có không ít người, đúng lúc thời gian này Bạch Sơ Hiểu lại đang nổi tiếng,《 You Under the Clear Sky 》vẫn còn đang phát sóng, còn mấy tập nữa mới chiếu xong. Có người nhận ra Bạch Sơ Hiểu và lấy điện thoại ra chụp ảnh, còn một số người lại đến gần để xin chữ ký của cô, nhưng không một ai để ý đến Hàn Uyển Nhi cả.

Bộ phim truyền hình do Hàn Uyển Nhi đóng vẫn chưa được phát sóng, đại ngôn thì lại biến Hoắc Trọng Vi người ta trở thành nền cho mình, mặc dù như vậy nhưng vẫn không có ai nhớ đến cô.

“Sơ Hiểu.” Tỉnh Thân Vũ nhịn xuống kích động trong lòng, rốt cuộc anh cũng được nhìn thấy cô, chỉ đáng tiếc là xung quanh bọn họ đang có những người không nên tồn tại, “Phim……”

“Phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau vào đi.” Tần Phong nhìn ra được tình cảm trong đáy mắt của Tỉnh Thân Vũ, bạn gái anh ta còn ở bên cạnh, thế mà lại thèm nhỏ dãi bạn gái của người khác. Tần Phong dứt khoát buông tay ra, ngược lại lại ôm lấy Bạch Sơ Hiểu, “Có muốn mua thêm một ly trà sữa nữa không?”

“Không được, uống rồi buổi tối sẽ ngủ không yên.” Kiếp trước Bạch Sơ Hiểu đã gặp phải tình huống như vậy, mất ngủ là chuyện rất đau khổ, cô sẽ không uống trà sữa đâu. Cô vẫn không phân biệt được loại trà sữa nào làm cô không ngủ được nên cô sẽ uống ít hơn. 

“Vậy thì uống nước chanh?” Tần Phong lại dò hỏi.

“Uống nước là được rồi, không cần mua, chúng ta vào luôn đi.” Bạch Sơ Hiểu phối hợp rất tốt với Tần Phong, bọn họ cũng vừa mới mua xong, nếu không sẽ không có bỏng ngô trong tay.  

Sắc mặt Tần Phong nhu hòa, khiêu khích mà mà liếc mắt nhìn Tỉnh Thân Vũ một cái, Bạch Sơ Hiểu sẽ không nhìn anh ta nhiều hơn. 

Nhìn thấy bàn tay của Tần Phong đang rơi trên eo của Bạch Sơ Hiểu, Tỉnh Thân Vũ gắt gao mà nắm chặt tay, Hàn Uyển Nhi muốn vươn tay giữ lấy anh, nhưng cô lại không dám cử động, sợ anh sẽ đẩy tay cô ra.  

“Anh Thần Vũ, anh đợi ở đây một lát, em đi mua bỏng ngô” Hàn Uyển Nhi không dám nhiều lời, chỉ có thể giả vờ cười như đang rất vui vẻ. Đôi mắt cô hơi đỏ lên, cô không hiểu rốt cuộc Bạch Sơ Hiểu có cái gì tốt, là nhan sắc, hay là thân phận của cô ta?

Tỉnh Thân Vũ khẽ gật đầu, không nhìn về phía Hàn Uyển Nhi.

Bạch Sơ Hiểu không quay đầu lại, đi theo Tần Phong vào phòng chiếu phim, cô cũng mặc kệ Tỉnh Thân Vũ và Hàn Uyển Nhi đang xảy ra chuyện gì, bọn họ thích phim gì thì xem, thích ăn cái gì thì ăn.

Sau khi Tỉnh Thân Vũ và Hàn Uyển Nhi vào phòng chiếu phim và ngồi xuống, bọn họ liền phát hiện Bạch Sơ Hiểu và Tần Phong cũng ngồi ở phía trước bọn họ.

Khi xem phim, Bạch Sơ Hiểu xem rất nghiêm túc, bản thân cô là người trong giới giải trí, cô thường đọc rất nhiều sách nên phải chọn một kịch bản thật hay để quay. Đương nhiên, lúc vừa mới xuất đạo thì không được lựa chọn. Bộ phim bọn họ đang xem hiện tại vừa lúc là một bộ phim điện ảnh xuất sắc, Tần Phong cũng không cố ý chọn một bộ phim tình cảm, bây giờ có rất ít phim tình cảm hay.  

Lực chú ý của Tỉnh Thân Vũ không ở trên màn ảnh, anh càng chú ý tới Bạch Sơ Hiểu đang ngồi ở phía trước mình hơn, cho dù không được nhìn thấy chính diện khuôn mặt của cô, nhưng chỉ cần được thấy sườn mặt của cô là anh cũng đã rất hài lòng rồi. Hàn Uyển Nhi thường hay nhìn về phía Tỉnh Thân Vũ, nếu như cô sớm biết rằng sẽ gặp Bạch Sơ Hiểu ở bên này, cô nhất định sẽ không đưa anh ra ngoài đi xem phim.  

Bạch Sơ Hiểu đã quen với việc bị chú ý, nên cô đã trực tiếp xem nhẹ ánh mắt nhìn theo cô ở phía sau. Thật ra, Tần Phong đã tỏ ra rất thân mật với cô, chán ghét Tỉnh Thân Vũ ở phía sau, cứ đàng hoàng mà xem phim không được hay sao? Thế nhưng anh ta cứ nhìn chằm chằm vào bạn gái của anh.

Phim được đặt ở giữa, trước khi chiếu xong, Hàn Uyển Nhi ngồi nhịn không được, kéo quần áo của Tỉnh Thân Vũ, “Chúng ta đi thôi.”

“Còn chưa kết thúc mà.” Tỉnh Thân Vũ không có ý định sẽ rời đi sớm như vậy, cho dù phải nhìn người yêu của mình thân mật với một người đàn ông khác, thì anh cũng phải ở lại. Những cảnh tượng hôm nay anh nhìn thấy sẽ khắc sâu vào tâm trí của anh, chính vì sự kém cỏi của anh và những hành động của Hàn gua mà anh buộc phải mất đi người yêu của mình và nhìn cô đi cặp kè với một người đàn ông khác. Chỉ có hung hăng mà đau đớn, thì anh mới có thể càng thêm nỗ lực được.

“Nhưng... em không muốn…… ” Giọng nói của Hàn Uyển Nhi rất nhỏ, hít hít cái mũi, “Em không xem được.”

“Bộ phim này rất hay. Hãy xem nó và học hỏi nhiều hơn.” Tỉnh Thân Vũ bẻ tay áo mà Hàn Uyển Nhi đang nắm lấy, “Không phải em muốn làm diễn viên, muốn nổi tiếng hay sao? Vậy thì hãy xem cho tốt đi.”

Hàn Uyển Nhi thực sự muốn nói rằng cô không muốn trở thành diễn viên nổi tiếng một chút nào, mà cô chỉ muốn trở thành người duy nhất ở trong trái tim của anh thôi. Anh không nhận ra rằng tất cả những gì cô làm bây giờ đều là vì anh hay sao, cô muốn đuổi Bạch Sơ Hiểu ra khỏi trái tim của anh, muốn độc chiếm lấy trái tim của anh.

“Rồi một ngày khác, nó sẽ xuất hiện trên trang video trực tuyến, em sẽ xem kỹ, và kéo nó lên từng phút.” Hàn Uyển Nhi cầu xin nói.

“Trong rạp chiếu phim và xem trên mạng không giống nhau, nơi này là rạp chiếu phim, đừng nói nữa, sẽ quấy rầy đến người khác.” Tỉnh Thân Vũ nhíu mày, anh không có nhiều thời gian để lải nhải dài dòng với cô.

Hàn Uyển Nhi đành phải im lặng và ngồi nhìn màn hình lớn, cô không biết  rốt cuộc mình đã xem cái gì, phim điện ảnh này đến tột cùng đã nói về cái gì. Xem đến kết phim, cô cho rằng rốt cuộc mình cũng được giải thoát rồi, không cần phải nhìn thấy ánh mắt của Tỉnh Thân Vũ dừng ở trên người Bạch Sơ Hiểu nữa rồi. Nhưng khi cô đứng dậy, Tỉnh Thân Vũ vẫn không đứng dậy, mà là chờ người ở phía trước đứng dậy, anh mới bắt đầu đứng lên.

“Bạch Sơ Hiểu!” Bỗng nhiên Hàn Uyển Nhi lại lớn tiếng gọi Bạch Sơ Hiểu lại, “Cùng nhau ăn cơm đi.”

Khi Bạch Sơ Hiểu nghe thấy Hàn Uyển Nhi gọi tên của mình, cô đã rất không vui, nơi này là rạp chiếu phim, không phải là Hàn gia. Hàn Uyển Nhi kêu như vậy, một chút cũng không dễ nghe. Cũng may là người đến rạp chiếu phim cũng không nhiều lắm, nếu không thì thật là mất mặt.

“Hai người tự đi ăn đi, chúng tôi sẽ không quấy rầy đến thế giới riêng tư của hai người.” Bạch Sơ Hiểu không muốn ăn cùng họ, thật là khó xử.

“Đúng vậy, chúng tôi không quấy rầy hai người, hai người cũng đừng đến đây quấy rầy chúng tôi” Tần Phong không thích lời nói của Hàn Uyển Nhi, nếu có bản lĩnh thì trực tiếp ném đi để Tỉnh Thân Vũ đuổi theo cô ta, còn không có bản lĩnh thì đừng ở chỗ này ăn nói lung tung.

"Chúng ta đã từng là chị em, tuần sau là sinh nhật tôi, cô hãy đến đây đi.” Hàn Uyển Nhi lại thử cách khác, gian nan mà nở ra một nụ cười, “Tôi không phải là bạn gái cũ của vị hôn phu của cô, không cần phải đối xử "tốt" với tôi như vậy.” Bạch Sơ Hiểu không vui, “Vừa lúc, sinh nhật của tôi cũng vào mấy ngày nữa, nên tôi sẽ không mời cô.”

“Cái gì mời……”

“Im miệng!” Tỉnh Thân Vũ nghiêm mặt ngắt lời Hàn Uyển Nhi, quay đầu nhìn về phía Bạch Sơ Hiểu, “Hai người đi trước đi.”

“Chăm sóc vị hôn thê của anh cho tốt vào” Tần Phong lạnh lùng nói, nói xong liền ôm Bạch Sơ Hiểu rời đi.

Hàn Uyển Nhi ủy khuất mà nhìn Tỉnh Thân Vũ, cô chẳng qua chỉ mời Bạch Sơ Hiểu cùng nhau ăn một bữa cơm thôi mà, cũng không có làm chuyện gì quá đáng.

“Tỉnh gia chúng ta đều không nhất định phải mời người Tạ gia.” Tỉnh Thân Vũ nhận thấy được vẻ mặt đau khổ của Hàn Uyển Nhi, anh ghét nhất là khi cô để lộ vẻ mặt như vậy, rõ ràng là không ai bắt nạt cô nhưng cô cứ như thế. Anh ở chung với cô lâu rồi, nên mới biết được cô chính là một tư thái như vậy, và những người không biết có thể nghĩ rằng Bạch Sơ Hiểu đã bắt nạt cô, “Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”

Nghe Tỉnh Thân Vũ nói như vậy, Hàn Uyển Nhi mới cảm thấy tốt hơn một chút, anh sợ rằng nếu như anh còn tiếp tục nói thêm gì nữa, thì Bạch Sơ Hiểu bọn họ sẽ càng nói những lời khó nghe hơn, liệu cô có thể cho rằng vì anh muốn giữ lại mặt mũi cho cô nên mới giúp đỡ cô hay không. Những hành động khác nhau của Tỉnh Thân Vũ sẽ luôn được Hàn Uyển Nhi tô điểm thêm cho đẹp lên, người mình thích sẽ không có khả năng làm sai, người làm sai sẽ là một người khác.

Bạch Sơ Hiểu vừa bước ra khỏi rạp đã đảo mắt nói, “Đúng là nghiệt duyên.”

“Em thích anh ta?” Giọng Tần Phong hơi chua xót.

“Không.” Bạch Sơ Hiểu dám khẳng định là nhất định nguyên chủ không quá thích Tỉnh Thân Vũ, nguyên chủ trong nguyên tác càng như là không chiếm được thì càng không cam lòng, càng cố chấp, “Người giống như anh ta vậy, đã đính hôn, còn nghĩ đến cái gọi là tình yêu đích thực, đó không phải là loại mà em thích.”

“Vậy thì em thích kiểu người gì, em thích kiểu như anh là loại người đa tình, chuyên tâm sao?” Tần Phong cố ý ghé vào tai Bạch Sơ Hiểu, nhẹ nhàng thở dài.

“Đúng vậy, em thích anh như vậy, có thể đi.” Bạch Sơ Hiểu buồn cười mà nhìn Tần Phong, “Cho nên, nếu anh muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ này, anh mà có lỗi với em, vậy chúng ta đành phải nói lời chia tay thôi.”