Tổng Tài Là Tình Một Đêm

Chương 94: Ghen






Minh Tuệ cẩn thận nhìn vẻ mặt của Quân, hơi bối rối: “Em… xin lỗi, anh Quân, em biết em từ chối khiến anh đau lòng, nhưng…”
“Không cần nhưng nhị gì cả.” Quân ngắt lời cô: “Em quên anh từng nói gì rồi à? Chỉ cần em hạnh phúc, không cần để ý chuyện gì khác.”
Anh rất thoải mái lùi về phía sau chúc phúc cho cô.

Cho dù lựa chọn của cô là gì, anh cũng nhất định sẽ ủng hộ.

Bởi vì đối với anh, cô không chỉ là người anh yêu thương, mà còn là người con gái mà anh trân trọng nhất cả cuộc đời.
Yêu thương, và trân trọng, không bao giờ là cố chấp giành lấy, mà là mỉm cười, chúc phúc và tôn trọng lựa chọn của nhau.
Tiếng chuông cửa gấp gáp vang lên, cắt ngang câu chuyện của hai người trong nhà.

Nhón chân nhìn qua mắt mèo, Minh Tuệ thấy người đàn ông quen thuộc đang đứng bên ngoài.

Cô chưa kịp nói gì, thì Quân đã vươn tay mở cửa.
“Chào anh.” Anh hơi mỉm cười, gật đầu với người bên ngoài.
Cảnh tượng này trong mắt Dương Quốc Thành, lại là một người đàn ông khác mở cửa nhà Minh Tuệ từ bên trong, đứng bên cạnh cô, và mở lời chào hỏi với hắn.

Giống như một con sư tử đực đang đứng trong lãnh thổ của mình, và gầm ghè thị uy với kẻ ngoại lai.
Hắn nhíu chặt đôi lông mày, gật đầu một cái, không nói gì, chỉ lách người đi thẳng vào trong nhà.


Vừa đi được một bước đã bị Quân vươn tay kéo lại.
Anh vẫn duy trì tươi cười: “Không phải hai người định ra ngoài chơi sao? Còn vào nhà làm gì nữa?” Sau đó, anh nhìn thẳng vào Minh Tuệ, rất tự nhiên, cũng rất thân thiết dặn dò: “Anh ấy không biết… nên em đi chơi với anh ấy phải cẩn thận nhé, không uống nước lạnh, không đụng chạm linh tinh, chú ý an toàn.”
Giọng nói tràn ngập sự thân thiết và quan tâm chân thành.

Minh Tuệ gật đầu, mỉm cười với anh: “Anh yên tâm đi, em đâu phải trẻ con.”
Dương Quốc Thành đứng một bên, cảm thấy bản thân như thể người thừa trong câu chuyện ba người.

Hắn thấy trong miệng chua lè, như là uống một lúc mấy cốc nước chanh vậy.
Đó là cảm giác ghen.

Một cảm giác xa lạ, mà trước khi gặp Minh Tuệ, hắn chưa từng trải nghiệm.
“Chết tiệt! Từ khi nào mà cô ấy và tên đáng ghét kia lại thân thiết như vậy chứ? Sao cô ấy lại cười với tên đó mà không cười với mình? Sao cô ấy lại không nhìn mình? Minh mới là người đàn ông của cô ấy cơ mà…” Một nghìn câu hỏi quay cuồng trong đầu hắn, cho tới khi Minh Tuệ kéo bàn tay hắn.
“Đi thôi!” Cô nghiêng đầu, mỉm cười.
Nắm ngược lại bàn tay của Minh Tuệ, hắn kéo cô đi thẳng ra ngoài, nơi chiếc xe ô tô quen thuộc đang chờ sẵn.

Đợi ra khỏi tầm mắt của Quân rồi, chắc chắn anh sẽ không nghe được, hắn mới trầm giọng: “Em có vẻ thân thiết với cậu ta quá nhỉ?”
“Em và anh ấy lớn lên bên nhau.” Minh Tuệ nhún vai, tỏ vả không thèm để ý: “Không thân thiết với anh ấy, chẳng lẽ lại thân thiết với anh chắc?” Cô đã nhạy bén nhận ra người đàn ông này đang ghen, liền cố ý khiêu khích hắn.
Quả nhiên, phản ứng của hắn không nằm ngoài tưởng tượng của cô.

Bàn tay hắn siết chặt tay cô, giọng hầm hè đe dọa: “Em có tin là tôi…”

“Hai người làm gì vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật, có còn nhớ ở đây còn một đứa nhỏ chưa trưởng thành không vậy?” Một giọng lanh lảnh vang lên, khiến động tác của Dương Quốc Thành khựng lại.

Những lời hắn định nói cũng bị cứng rắn nuốt xuống.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô bé đột ngột xuất hiện, tay xách nách mang đủ thứ, nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên.

Sau đó, hắn nhìn sang Minh Tuệ: “Em kiếm con nhóc này ở đâu ra vậy? Nhìn nhỏ thế này, liệu có biết nấu cơm không?”
Minh Tuệ dở khóc dở cười.

Cô tuyệt đối chưa từng tưởng tượng ra, vấn đề đầu tiên Dương Quốc Thành quan tâm khi nhìn thấy Linh Nhi lại là chuyện này.
Không đợi cô kịp nói gì, Linh Nhi đã buông đám đồ trên tay xuống, hai tay chống nạnh, phồng má nhìn ông chú trước mặt: “Này, ông chú, nói cho chú biết là tôi nấu ăn rất ngon đấy nhé.

Nhưng không đến lượt chú được ăn… hứ!”
Dương Quốc Thành không chú ý tới cô bé, chỉ đè thấp giọng hỏi Minh Tuệ: “Người giúp việc này của em… không thấy phiền khi phát sáng giữa hai chúng ta à? Một cái bóng đèn lớn như vậy…”
“Đằng nào chúng ta cũng không chỉ có hai người, còn có hai đứa nhỏ nữa mà.” Minh Tuệ nhún vai: “Đừng nói là anh quên sự tồn tại của các con rồi nhé?”
Kì thực, lần gặp nhau này cũng không phải là đột ngột quyết định, mà là đã hẹn từ trước.

Dương Quốc Thành luôn muốn đưa ba mẹ con Minh Tuệ ra ngoài chơi một chuyến, thả lỏng thân thể và đầu óc, một nhà bốn người vui vẻ bên nhau.


Hôm nay bị Hà Thu Hoài quấn lấy, hắn suýt nữa quên mất việc này.
Là sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Minh Tuệ mới nhớ ra.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thích cho một cái bóng đèn xa lạ không rõ nguồn gốc xuất xứ phát sáng giữa hai người.

Trong mắt hắn hiện tại, tất cả những kẻ lởn vởn xung quanh Minh Tuệ đều là đối tượng của sự ghen tuông.
Và thế là, Dương Quốc Thành hắn, giữ nguyên trạng thái đen mặt mà lái xe.

Tới khi gặp được hai đứa nhỏ sinh đôi, cơ mặt hắn mới thoáng giãn ra một chút.
“Mẹ!” Vừa nhìn thấy mẹ, bé gái đã reo lên: “Con nhớ mẹ quá!”
Bé gái lao thẳng vào vòng tay của mẹ, hai cánh tay vươn ra ôm chặt lấy cổ.

Trên môi là nụ cười hạnh phúc đã lâu không thấy.
Minh Tuệ tay ôm con gái, mắt lại dáo dác nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của con trai.

Khi tìm thấy con trai, trong nháy mắt cô đen mặt.

Thằng nhóc đang ngồi bệt xuống bên đường, hai bàn tay không ngừng di chuyển trên bàn phím laptop.
“Gấu, sao con lại dùng đồ giá trị như vậy? Mê mẩn tới mức không nhìn thấy mẹ đâu nữa!”
“Mẹ đừng làm phiền con!” Bé trai nói, giọng đều đều, vẻ mặt nghiêm túc chẳng khác nào bản sao thu nhỏ của Dương Quốc Thành: “Con đang làm việc.” Là công việc thật sự, không nên bị quấy rầy.
Minh Tuệ đen mặt, còn định nói gì đó nữa, nhưng tay áo cô đã bị người đàn ông bên cạnh giật giật, ra hiệu cho cô ngừng làm phiền con trai.
Dương Quốc Thành nhỏ giọng giải thích: “Con trai chúng ta là một thiên tài.

Thằng bé rất có năng khiếu, cũng có nỗ lực.


Lần trước tôi đưa thằng bé tới phòng mẫu của công ty, và năng lực của thằng bé đã thuyết phục được trưởng phòng mẫu.

Công ty đã kí hợp đồng với thằng bé, chỉ đợi thiết kế xong mà thôi.”
Sau khi thiết kế, đương nhiên sẽ là nghiệm thu và ứng dụng.

Minh Tuệ trợn tròn mắt, cô biết con trai mình là một đứa trẻ thông minh, nhưng chưa từng ngờ tới thằng bé lại có thể thông minh tới mức này.
Đúng như lời bố của bọn trẻ nói, gọi là thiên tài cũng không quá.

Trước giờ, nhìn thấy con say mê đọc những cuốn sách kì lạ, hí hoáy viết viết vẽ vẽ, cô chỉ nghĩ rằng đây là thú vui của con.
Bên má cô bất ngờ bị Dương Quốc Thành hôn nhẹ một cái, hắn mỉm cười: “Cảm ơn em đã nuôi dạy ra những đứa nhỏ tuyệt vời như vậy.” Hắn thật lòng rất biết ơn, rất rất biết ơn.
Tới tận khi yên vị ở khu picnic, đôi mắt của con trai hai người vẫn không rời khỏi màn hình laptop.

Thằng bé như trầm mê trong một thế giới riêng, cách biệt với thế giới ồn ào náo động xung quanh.
Đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói phấn khích: “Cậu chủ nhỏ vẽ đẹp quá! Thật giỏi! Sau này cậu chủ nhỏ có thể làm họa sĩ!”
Giọng nói đột ngột cất cao không chỉ khiến một mình bé trai đang chăm chú làm việc đen mặt, mà những người khác cũng giật mình.

Dương Quốc Thành liếc nhìn con trai đang tỏ vẻ khó chịu, hừ một tiếng: “Cô có im miệng không thì bảo? Nếu còn ồn ào thì mau biến khỏi đây!”
Linh Nhi bĩu môi, khoanh tay: “Xì, ông già khó tính! Không thèm chơi với ông!..

Tiểu thư, em đi chuẩn bị đồ ăn nhé.”.