“Boss, đêm qua cô Minh Tuệ bị tấn công, kẻ đó nhiều khả năng là người của nhà họ Hà, nói đúng hơn là vệ sĩ của Hà Thu Hoài.”
Dương Quốc Thành nhíu mày: “Nhà họ Hà đã không nhịn được bắt đầu động thủ rồi sao?” Ngón tay hắn gõ nhịp xuống mặt bàn: “Cho người theo dõi kẻ đó, sắp xếp thêm người bảo vệ Đào Minh Tuệ.”
Đàn em gật đầu, ghi vài dòng vào sổ tay, lại nói tiếp: “Vẫn còn một chuyện nữa, có liên quan đến… cái thai trong bụng của Hà Thu Hoài.”
Vừa nghe đàn em nhắc tới cái thai trong bụng của Hà Thu Hoài, Dương Quốc Thành hơi trầm ngâm.
Hắn đã sắp xếp người đưa cô ta tới chỗ Andrey kiểm tra, theo lý mà nói, hiện tại cũng nên có kết quả.
Hắn hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt của đàn em, chờ đợi báo cáo.
“Để em gọi điện cho bác sĩ Andrey, để anh ấy nói trực tiếp với boss.” Điện thoại đã sớm kết nối, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đi được gần mười giây.
Dương Quốc Thành gật đầu, cầm lấy điện thoại từ tay đàn em.
Sự ngập ngừng của đàn em khiến hắn có dự cảm không lành.
Quả nhiên, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Andrey, ngữ điệu có vẻ hơi nặng nề.
“Tôi có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là đứa nhỏ trong bụng cô ta phát triển rất tốt, cả mẹ và con đều khỏe mạnh.
Tin xấu là…” Andrey ngững lại một chút: “Đứa nhỏ không phải con của cậu.”
Giọng Dương Quốc Thành khô khốc: “Đó là con của ai?”
Andrey dường như hơi kinh ngạc khi nghe thấy câu hỏi này của hắn, sau vài giây im lặng lại chợt bật cười: “Tôi nói này, đứa nhỏ trong bụng vợ cậu là của ai, làm sao tôi có thể biết được.
Chuyện này cậu phải hỏi vợ cậu, hoặc tự hỏi chính mình mới đúng chứ.
Tôi có thể thông cảm cho tâm trạng của người đàn ông bị cắm sừng, cũng xin cậu hãy thông cảm cho nền y tế hiện tại chưa phát triển tới mức truy ra được nguồn gốc của cái thai trong bụng vợ cậu.”
Đám đàn em của Dương Quốc Thành có vài người nhiều chuyện, nên Andrey đã sớm biết người phụ nữ mang thai được đưa tới kiểm tra ở chỗ mình là vợ mới cưới của hắn.
Kẻ cao ngạo, luôn coi thường người khác như Dương Quốc Thành cũng có ngày bị cắm sừng, phải đổ vỏ cho kẻ khác.
Andrey không kiềm chế được mà cho rằng đây là báo ứng hắn nên nhận được.
“Cậu đã tin vào nhân quả hay chưa? Chơi đùa với tình cảm của biết bao nhiêu người phụ nữ, cuối cùng cũng có một ngày bị người ta chơi lại.
Đây là báo ứng của cậu.”
Điệu bộ xem kịch vui của Andrey chọc cho Dương Quốc Thành tức điên.
Hắn hừ một tiếng, cúp điện thoại.
“Còn chuyện gì nữa?” Hắn nhìn đàn em đang đứng trước mặt.
Đàn em không dám thở mạnh, bị ánh mắt của hắn làm cho lạnh cả sống lưng, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Boss, còn một chuyện nữa… đó là… Đỗ Văn Khang, gã nói muốn hẹn gặp boss.”
“Đỗ Văn Khang?” Thời gian gần đây không thấy gã hề này nhảy nhót, hắn suýt nữa quên mất sự tồn tại của gã: “Gã có nói rõ mục đích hay không?”
Trong đám anh em từng lớn lên cùng nhau, chỉ còn hai người, tiếc rằng thay vì hợp tác với nhau, hai người lại đứng ở hai phía đối địch.
Cho dù là Dương Quốc Thành hắn, hay là Đỗ Văn Khang, đều không tiếc dùng đủ loại thủ đoạn để triệt hạ đối phương.
“Gã nói có một mối làm ăn lớn, muốn bàn việc hợp tác với chúng ta.”
“Hợp tác?” Dương Quốc Thành cười khẩy.
Đề nghị hợp tác này, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết rằng không thể tin được.
Đỗ Văn Khang không phải loại người có thành ý hợp tác với người khác.
Và hắn cũng nhất định không hợp tác với kẻ thích cắn sau lưng như gã.
Hắn ngả người ra ghế: “Mặc kệ gã đi.”
Người không phạm ta ta không phạm người, nếu gã muốn giở trò, hắn sẽ xử lý sau.
Rời khỏi căn hộ của Minh Tuệ, Triệu Phong không vội trở về nhà họ Hà, mà lang thang trên đường.
Thành phố này hoa lệ và rộng lớn, nhưng gã lại chẳng có nơi nào để thuộc về.
Mấy năm nay, gã luôn bám víu vào thứ tình yêu gần như là tín ngưỡng đối với Hà Thu Hoài.
Nhưng hôm nay, gã lại chợt dao động.
Không thể phủ nhận những lời mà Minh Tuệ nói ra thực sự đã chạm vào nỗi lòng sâu kín nhất của gã.
Có những góc trong thành phố, người ta chỉ hoạt động về đêm.
Tiếng nhạc xập xình và hơi rượu tỏa ra từ quán rượu khiến gã dừng bước.
Bên trong, bàn ghế ngổn ngang, chẳng ai để ý tới ai, tất cả đều liên tục nốc vào thứ chất lỏng cay nồng hòng an ủi tâm linh trống rỗng.
Và Triệu Phong, cũng là một kẻ muốn mượn cồn để quên đi những gì không muốn nhớ.
“Chết tiệt!” Càng uống, tâm trí gã lại càng thanh tỉnh, muốn quên cũng khó mà quên.
Trời tờ mờ sáng, gã quyết định rời khỏi quán rượu.
Bước chân lảo đảo trở về nhà họ Hà, lại bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Hà Thu Hoài, ngay khi bước chân vào cửa.
“Một cô gái yếu ớt như em, ở một mình thật khiến người lo lắng.” Quân đi một vòng trong căn hộ, kiểm tra các chốt cửa, nhíu mày: “Hay là anh dọn qua ở cùng với em nhỉ? Vừa tiện chăm sóc cho em, lại vừa yên tâm hơn.”
Minh Tuệ đang uống nước, suýt nữa bị lời này làm cho ho sặc sụa.
Cô trừng mắt với Quân: “Chuyện này không đùa được đâu.”
“Anh đâu có đùa.” Quân bật cười.
Một ánh nhìn sắc lẻm được Linh Nhi ném thẳng về phía Quân.
Cô gái trẻ khoanh tay dựa vào cánh cửa, xùy một tiếng: “Ông chú, ông coi tôi là không khí đấy à? Cái gì mà ở một mình với không ở một mình, trong nhà còn có tôi nữa đấy.
Đừng có mơ tưởng đến những chuyện không nên nghỉ.”
“Con nhóc con này, cô thì làm được gì chứ?” Không phải khinh thường người khác, mà Quân thật sự không thể an tâm đặt an nguy của Minh Tuệ vào tay một cô nhóc nhìn qua chưa biết đã thành niên hay chưa.
Linh Nhi mặt đỏ tía tai, hai tay chống nạnh: “Ông chú, ông khinh thường trẻ con đấy à? Đêm qua mà không có con nhóc này, tiểu thư chưa chắc đã được nhìn thấy mặt trời ngày hôm nay đâu.”
Nhìn ra ngoài trời âm u, Minh Tuệ khẽ cười: “Từ sáng tới giờ chị cũng chưa được nhìn thấy mặt trời…”
“Tiểu thư…” Linh Nhi kéo dài giọng: “Chị còn trêu em nữa… Tóm lại em tuyệt đối không muốn ông chú đáng ghét đó chuyển sang nhà chúng ta.”
Thực ra, độ tuổi của Quân có thể xem là vừa đủ trưởng thành, hào hoa phong nhã.
Nhưng đặt ở trong mắt Linh Nhi, lại chẳng khác gì mấy ông chú thất thểu lang thang ngoài đường.
Nhân lúc Quân đi ra nơi khác kiểm tra, Minh Tuệ thở dài, nhỏ giọng dặn dò: “Linh Nhi, lần sau anh ấy tới, em giúp chị cản người lại nhé.” Cô không muốn làm phiền Quân lo lắng cho mình nữa.
Linh Nhi đưa tay lên cào cào mớ tóc ngắn rối bù xù: “Đương nhiên rồi, chị cứ tin ở em.”
Điệu bộ của cô bé này, có vẻ không được đáng tin cho lắm..