Triệu Phong hoàn toàn không ngờ tới, mình lại có ngày thất thủ trước một mục tiêu trói gà không chặt.
Gã nhìn họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu mình, vẫn còn chưa hoàn toàn tin tưởng đây là sự thật.
Một người con gái yếu ớt như Đào Minh Tuệ, làm sao có thể dứt khoát cầm súng chĩa vào một người đang sống sờ sờ được chứ?
“Tiểu thư, nổ súng đi! Đừng để gã có cơ hội trở mình!” Linh Nhi dứt khoát rút điện thoại trong túi ra: “Để em gọi điện báo cảnh sát… Tiểu thư yên tâm, nếu bây giờ chị nổ súng, sẽ chỉ là phòng vệ chính đáng.
Dù sao khẩu súng này cũng không phải là của chị.”
Minh Tuệ nhàn nhạt quét mắt nhìn Linh Nhi, khiến cô ấy vô thức dừng lại động tác gọi cảnh sát.
“Anh đi đi.
Đừng để tôi có thời gian thay đổi quyết định.”
Cả Triệu Phong lẫn Linh Nhi đều kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn Minh Tuệ.
Cô cụp mắt, nhắc lại một lần nữa: “Triệu Phong, anh đi đi!”
“Tại sao?” Triệu Phong cau mày.
Hành động của cô gái này nằm ngoài khả năng lý giải của gã.
Người đứng về phía Minh Tuệ lại càng không hiểu nổi quyết định của cô: “Chị đừng mềm lòng với loại người này.
Tiểu thư, đây không phải lúc để thể hiện sự nhân từ đâu.
Anh ta đột nhập vào đây là muốn lấy mạng chị đấy!” Linh Nhi vội vàng nhắc nhở.
Nhưng Minh Tuệ lại không cho là đúng.
Cô khẽ lắc đầu.
“Triệu Phong, anh không thực sự muốn gϊếŧ tôi đúng không? Tôi biết hành động của anh ngày hôm nay, chỉ có thể vì một người duy nhất, là Hà Thu Hoài.
Tôi nói không sai chứ?”
Biểu cảm trên khuôn mặt Triệu Phong chính là lời khẳng định rõ ràng nhất.
Tuy gã không nói gì, nhưng cũng đủ để Minh Tuệ hiểu rồi.
Cô thở dài một hơi: “Anh yêu Hà Thu Hoài, đúng không? Rất yêu là đằng khác, sẵn sàng sống vì cô ta, chết vì cô ta, hay là… vì cô ta mà phạm pháp.
Anh không tự thấy bản thân quá ngu ngốc hay sao? Anh yêu cô ta như vậy, vì cô ta mà hi sinh nhiều như vậy, nhưng cô ta lại chỉ coi anh như một công cụ biết thở mà thôi.
Người cô ta yêu là Dương Quốc Thành.”
Minh Tuệ vẫn còn nhớ như in ánh mắt khi Triệu Phong nhìn Hà Thu Hoài, đó là sự ái mộ tha thiết không tài nào che giấu được.
Triệu Phong cam tâm tình nguyện để Hà Thu Hoài lợi dụng, có lẽ chính là vì phần tình cảm đó.
Tình yêu xâm nhập vào cốt tủy, siết chặt trái tim tới mức không thể thở nổi, lại sớm biến chất thành một thứ tình cảm đớn hèn.
Và người đem lòng yêu người khác, lại tình nguyện dâng lên trái tim đầm đìa máu tươi cho người ta chà đạp.
Tội gì phải như vậy chứ?
Giọng điệu nhẹ bẫng của Minh Tuệ lại vô tình chạm vào nỗi đau mà Triệu Phong giấu kín tận đáy lòng.
Gã nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn.
“Đó là chuyện của tôi, không đến lượt cô quản!” Tất cả những gì Minh Tuệ vừa nói, Triệu Phong đều hiểu.
Và lời nói của cô chẳng khác nào vạch trần vết thương của gã, phơi ra dưới ánh mặt trời.
“Tôi cũng không muốn quản chuyện của anh.” Minh Tuệ dứt khoát: “Tôi chỉ… nhắc nhở anh một hai câu mà thôi.
Anh là người thông minh, có lẽ đã sớm đoán được.
Nếu để Dương Quốc Thành phát hiện ra sự tồn tại của anh, anh ấy và Hà Thu Hoài kết thúc.
Cô ta sẽ nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào?”
Kết cục chỉ có một.
Hà Thu Hoài nhất định sẽ hận gã.
Cô ta yêu Dương Quốc Thành như vậy, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để trở thành Dương phu nhân.
Làm sao cô ta có thể tha thứ cho kẻ phá hoại chuyện tốt của mình được.
Minh Tuệ ném khẩu súng trên tay xuống đất: “Thứ này là của anh, tôi trả lại cho anh.
Nếu anh vẫn muốn lấy mạng của tôi, thì anh cũng thấy rồi đấy, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối.
Bằng năng lực của anh, có thể lấy mạng tôi bất kì lúc nào.”
Cô chủ động từ bỏ lợi thế tuyệt đối trong tay, khiến Triệu Phong nhìn với một con mắt hoàn toàn khác.
Từ khi cô ném khẩu súng xuống đất, Linh Nhi đã âm thầm di chuyển, chặn trước mặt cô, chuẩn bị tinh thần xả thân bảo vệ.
Triệu Phong lại không nói không rằng, nhặt khẩu súng lên, tung người nhảy qua cửa sổ.
Bóng dáng của gã khuất sau màn đêm đen đặc, giống như chưa từng xuất hiện.
Linh Nhi chạy ra đóng cửa sổ, chốt lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu thư, chị liều thật đấy! Chị có biết vừa rồi trái tim của em đã nhảy lên tới cổ họng hay không?” Linh Nhi làm ra vẻ lau mồ hôi trên trán.
“Linh Nhi, tại sao em lại biết võ? Còn nữa, tại sao em lại gọi chị là tiểu thư?” Minh Tuệ hỏi thẳng, câu sau là ngữ khí khẳng định chắc nịch: “Em không phải là người giúp việc bình thường.”
Thân thủ đó, không rèn luyện nhiều năm tuyệt đối không thể có được.
Vừa rồi Triệu Phong ở đây, cô không tiện hỏi.
Bây giờ nguy cơ sinh tử đã được giải trừ, cô mới hướng ánh mắt nghi ngờ về phía người sát cạnh mình.
Linh Nhi thản nhiên thừa nhận: “Em đúng là người giúp việc, kiêm vệ sĩ.
Em đã rèn luyện nhiều năm rồi, là một trong số những vệ sĩ xuất sắc nhất, nên boss mới phái em tới đây bảo vệ tiểu thư.”
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của chị, tại sao lại gọi chị là tiểu thư, boss của em là ai?”
Buổi sáng khi mới tới đây, Linh Nhi tự nhận mình là người giúp việc do mẹ của Minh Tuệ thuê về.
Xem ra, đây lại là một lời nói dối.
Mẹ của Minh Tuệ cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm sao có thể thuê được một vệ sĩ kiêm người giúp việc như thế này.
Còn nhân vật bí ẩn được Linh Nhi gọi là boss nữa.
Người đó rốt cuộc là ai? Có liên hệ thế nào với Minh Tuệ?
Vô vàn thắc mắc quay cuồng trong đầu, không có lời giải đáp.
Đối diện với ánh mắt nghiêm khắc chất vấn của Minh Tuệ, Linh Nhi hơi chột dạ né tránh: “Em buồn ngủ quá… Oáp… Có chuyện gì chúng ta nói sau nhé tiểu thư…” Giả vờ giả vịt ngáp một cái, sau đó thất thểu đi ra khỏi phòng.
Rời khỏi phòng ngủ của Minh Tuệ, Linh Nhi mới thở hắt ra một hơi.
Nguy hiểm quá, suýt chút nữa lộ hết bí mật rồi.
Sáng hôm sau, chuyến “viếng thăm không báo trước” của Triệu Phong mới lọt vào tầm mắt của hàng xóm nhà Minh Tuệ.
Mới sáng sớm, Quân đã bấm chuông cửa dồn dập.
Đợi Minh Tuệ đi ra, tận mắt nhìn cô bằng xương bằng thịt vẫn lành lặn, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giọng nói vẫn không giấu được sự lo lắng: “Đêm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, sao em lại không gọi cho anh? Không được, anh phải sắp xếp thêm người bảo vệ em! Mẹ em đã để em ở ngay cạnh nhà anh, nếu không chăm sóc tốt cho em, anh không biết phải ăn nói thế nào với cô.”
“Mọi chuyện đều ổn, anh đừng lo lắng…” Minh Tuệ thở dài: “Em chuyển tới đây đã làm phiền anh nhiều lắm rồi.”
Quân chau mày, bị thái độ phân rõ giới hạn của cô làm cho buồn bực.
“Giữa anh với em còn nói chuyện phiền hay không phiền làm gì chứ.
An toàn của em là quan trọng nhất, lần sau xảy ra chuyện tương tự, nhất định phải báo cho anh.
Em giấu diếm như vậy, để anh nghe chuyện từ miệng người khác mới là khiến anh lo lắng.”
Không có lý lẽ để phản bác lại anh, Minh Tuệ đành phải miễn cưỡng gật đầu: “Em biết rồi.”
Với cương vị bạn bè bình thường, cô rất ngại khi làm phiền anh nhiều như vậy.
Cô cũng sợ biểu hiện của mình sẽ vô tình khiến anh nuôi hi vọng.
Chuyện giữa hai người đã kết thúc từ lâu, anh hoàn toàn không nên lo lắng quan tâm tới cô nhiều đến thế..