“Đúng rồi, bố em nói muốn gặp anh.” Đợi mấy đứa nhỏ ra ngoài rồi, Minh Tuệ mới nói tới chuyện chính: “Khi anh còn chưa tỉnh, ông ấy đã tới thăm mấy lần rồi.”
Dương Quốc Thành gật đầu: “Chỉ sợ ông ấy thấy tôi ốm yếu quá, nên không chịu gả con gái đi.
Người ta vẫn nói con rể cần qua cửa ải bố vợ mà.”
“Đâu phải bố em chưa gặp anh bao giờ.” Minh Tuệ bật cười: “Để em ra ngoài gọi bố, anh chờ một chút nhé.”
Rất nhanh, Minh Tuệ đã đưa bố mình vào phòng bệnh của Dương Quốc Thành, rồi đi ra ngoài, để không gian riêng cho cặp bố vợ con rể nói chuyện cùng nhau.
Cô biết, bố mình muốn gặp riêng Dương Quốc Thành tám chín phần là vì những chuyện mình không thể, cũng không muốn xen vào.
Trần Quyết không ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Ông đứng cách giường bệnh chừng một mét, lẳng lặng nhìn người đang nằm trên giường, như thể đánh giá.
Dương Quốc Thành mở miệng, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt: “Mời chú ngồi ạ.”
Người đàn ông trung niên hừ một tiếng, miễn cưỡng ngồi xuống.
Ánh nhìn của ông như xoáy sâu vào đôi mắt của Dương Quốc Thành, thật lâu sau mới mở miệng: “Chuyện xảy ra ở cổ mộ khiến rất nhiều bên chú ý, bao gồm các cơ quan truyền thông, báo chí, cậu định xử lý thế nào?”
Dương Quốc Thành không vội trả lời ông, mà hỏi lại: “Chú biết không ít bí mật của nơi đó đúng không?” Một người không biết chút bí mật nào, làm sao có thể có chìa khóa của lối ra thứ hai.
Chỉ có thể giải thích bằng cách Trần Quyết đã sớm biết bí mật về lối ra thứ hai của cổ mộ, nên mới đưa chìa khóa cho Minh Tuệ, để cô có thêm một cơ hội sống.
Nếu cô cùng đi với Dương Quốc Thành, thì hiểu biết của hắn cộng thêm chìa khóa trong tay cô chính là bùa hộ mệnh.
Còn nếu cô không cùng đi, vậy phải xem số mệnh của hắn thế nào.
“Chú có liên hệ thế nào với X trước đây? Tất cả những người từng dưới quyền cha nuôi tôi đều muốn ‘xử lý’ chú, bằng mọi giá…” Đó là điều khiến hắn suy nghĩ rất lâu cũng không tìm được đáp án.
“Nếu cậu muốn biết chân tướng, hãy trả lời câu hỏi của tôi trước đi.” Trần Quyết nhíu mày: “Nhìn sắc mặt của cậu, có lẽ là một cách giải quyết… không tốt lắm nhỉ? Đừng nói với tôi, cậu định đưa thứ đó cho…”
Dương Quốc Thành dứt khoát lắc đầu: “Không.”
“Trong đó là một kho báu vô giá đúng nghĩa.” Trần Quyết khẳng định.
“Đúng, là kho báu vô giá.” Dương Quốc Thành gật đầu, ông nói cũng không sai: “Tất cả chúng đều là cổ vật được cất giấu nhiều năm.
Nhưng nó thuộc về quốc gia, nên tôi sẽ giao lại cho chính phủ.”
Trên môi Trần Quyết đột ngột hiện lên một độ cung nhè nhẹ, cơ mặt ông cũng giãn ra.
Dương Quốc Thành nhạy bén nhận thấy trạng thái cảm xúc của ông khác hẳn lúc mới bước vào phòng.
Hắn sinh lòng nghi ngờ, nhíu mày hỏi: “Có vẻ như chú rất vui khi tôi quyết định giao lại bí mật này cho chính phủ.”
“Đương nhiên.” Trần Quyết không hề giấu diếm: “Chúng ta là người một nhà, nên tôi cũng sẽ thành thật với cậu.
Thực ra tôi không phải người thuộc thế giới ngầm, mà là…”
“Chú là cảnh sát quốc tế?” Ngay lập tức, Dương Quốc Thành đã đoán ra chân tướng.
Suy đoán của hắn không sai.
Trần Quyết thản nhiên gật đầu: “Tôi xây dựng thế lực chỉ để che giấu thân phận, hòng tiếp cận tổ chức X của các cậu.
Có đồng nghiệp của tôi đưa tin tình báo về, nói rằng X buôn bán cổ vật trái phép.
Nên tôi tìm cách tiếp cận X, đúng hơn là tiếp cận người đứng đầu của X, nội ứng ngoại hợp với đồng nghiệp, phá các vụ giao dịch cổ vật.
Nhưng… người đứng đầu X năm đó đã nảy sinh nghi ngờ, giấu tất cả cổ vật, và điều tra nội bộ tổ chức.” Chuyện sau đó có thể đoán được: “Đồng nghiệp của tôi sợ bị lộ, nên giao lại chìa khóa cho tôi.
Sau đó nội bộ các cậu xảy ra biến cố, người đứng đầu trước đã chết, cha nuôi của cậu lên thay.
Có điều… ông ấy và cha của Đỗ Văn Khang có khúc mắc không nhỏ.
Nên tôi buộc phải lựa chọn.”
Và ông đã chọn cha của Đỗ Văn Khang.
Cũng vì lựa chọn này, mà sau đó ông mới nhận Đỗ Văn Khang làm con nuôi.
“Tại sao hai người họ lại mâu thuẫn?” Dương Quốc Thành biết, trước kia họ rất thân thiết với nhau, nói là coi nhau như anh em cũng không quá.
“Đương nhiên là vì tấm bản đồ đó.” Trần Quyết thở dài: “Cha của Đỗ Văn Khang chết trong tay cậu, cũng xem như một cách giải quyết khúc mắc.”
Gần như tất cả các câu hỏi trong lòng Dương Quốc Thành đều đã có lời giải đáp.
Duy chỉ có một điều, hắn muốn nghe câu trả lời từ chính miệng người đàn ông trước mặt: “Mối quan hệ giữa chú và Đỗ Văn Khang…”
“Không tệ tới mức đó.
Dù sao tôi và nó cũng là cha con nuôi.
Tôi phát hiện ra con gái tôi ở bên cậu, và… những chuyện khác nữa, bao gồm thân phận của cậu, nên mới để nó hợp tác diễn kịch.”
“Vì có được tấm bản đồ rách nát đó?” Dương Quốc Thành không ngừng truy hỏi.
“Có lẽ cậu không tin, nhưng tôi vì lợi ích của quốc gia.” Giọng Trần Quyết đều đều: “Minh Tuệ đã có con với cậu, đây là một bắt đầu tốt, nên…”
“Nên chú lợi dụng chính con gái mình, vì cái lý tưởng chết tiệt đó của chú?” Dương Quốc Thành nhìn chằm chằm vào Trần Quyết, ánh mắt lạnh tanh: “Chú tính toán cũng hay thật đấy! Chú biết sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm ra bí mật cổ mộ, nên mới đưa chìa khóa cho Tuệ, còn cho người bám theo tôi, trơ mắt nhìn cả tôi lẫn con gái và cháu ngoại của chú rơi vào nguy hiểm.
Hà Quốc Hùng cũng chỉ là một quân cờ.
Còn Hà Thu Hoài có thể vào đó, là nhờ chú đúng không?”
Xem ra, Trần Quyết có chìa khóa, nhưng không biết cánh cửa nằm ở đâu, nên mới muốn lợi dụng hắn và Minh Tuệ để tìm ra bí mật.
Ngoài dự đoán của hắn, Trần Quyết lại lắc đầu: “Chuyện Hà Thu Hoài nằm ngoài dự tính của tôi… Tôi biết rất khó để cậu chấp nhận, nhưng tất cả những việc tôi làm đều là vì quốc gia, vì dân tộc.
Tôi thật sự rất cảm kích những việc cậu làm cho con gái và cháu ngoại tôi.”
“Người chú sắp xếp bên cạnh tôi là ai?”
Đó là điều cuối cùng Dương Quốc Thành muốn hỏi.
“Cậu ấy chưa từng làm hại cậu, cũng rất trung thành, chỉ ngoại trừ… việc điều tra cổ vật trong cổ mộ đó.” Câu trả lời của Trần Quyết hết sức mông lung.
“Là cậu ta đúng không?” Dương Quốc Thành mở miệng, nói ra một cái tên.
Trần Quyết hơi kinh ngạc khi nghe thấy cái tên hắn nói, nhưng sau cùng cũng chỉ thở dài: “Cậu ấy… chỉ là vì công việc…”
“Tôi không muốn nghe mấy lời ngụy biện đó.” Dương Quốc Thành cắt ngang, không để ông nói hết câu: “Đã ngả bài xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu một giao dịch không?”
“Cậu muốn giao dịch với tôi?” Phản ứng đầu tiên của Trần Quyết là nhíu mày: “Giao dịch thứ gì?” Ông không nghĩ ra tại sao Dương Quốc Thành lại đột ngột đề nghị giao dịch với mình.
Dương Quốc Thành không quan tâm tới phản ứng của người đối diện.
Hắn bắt đầu giở ra bản tính thương nhân đã ăn sâu vào máu: “Tôi có hai điều kiện, thứ nhất là đảm bảo thân phận thương nhân hợp pháp của tôi, thứ hai là tôi có tham vọng với ngành thủy hải sản, nên muốn có một hòn đảo.
Vị trí cụ thể của nó, tôi sẽ cho người giao tận tay chú.”
“Đảo Ưng?” Trần Quyết không dễ lừa, lập tức nhận ra mục đích của Dương Quốc Thành: “Điều kiện thứ nhất của cậu vô cùng đơn giản, cậu là tổng giám đốc của DG, điều này sẽ không thay đổi.
Còn điều kiện thứ hai… tôi chợt nhớ ra cậu còn một thân phận khác là Huyết Ưng?” Muốn không nghĩ nhiều cũng khó.
“Tôi chỉ là một thương nhân bình thường thôi.” Dương Quốc Thành nhếch môi, chỉ tay về phía cửa: “Cửa ở bên kia, chú đi thong thả.”.