Tổng Tài Là Tình Một Đêm

Chương 154: 154: Có Đáng Không






Càng đi, độ dốc của lối ra càng lớn, các khúc quanh lại càng gấp hơn.

Dương Quốc Thành biết bọn họ sắp ra ngoài rồi.

Quả nhiên, đi thêm một đoạn, đã thấy tiếng ầm ầm vang vọng.

Đất đá rơi thẳng xuống chất thành đống, ánh sáng rọi thẳng vào từ phía trên.
“Boss, đúng là boss rồi!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, đồng thời, một chiếc thang dây được ném xuống dưới: “Xuồng cứu hộ chỉ chứa được tối đa bốn người, những người còn sức lực có thể leo thang dây lên.” Câu sau là nói với tất cả mọi người.
Hai người phụ nữ không thể làm loại việc mất sức như leo thang dây.

Nên chỉ có hai người đàn ông.

Dương Quốc Thành giao con trai cho Minh Tuệ, gật đầu với cô: “Em bảo mọi người ngồi lên cả đi, tôi leo thang dây cũng được.”
Vừa dứt lời, hắn đã nắm lấy thang dây, nhanh nhẹn leo lên trên.

Động tác của hắn rất thành thạo, như thể đã từng làm vô số lần.
Xuồng cứu hộ được thả xuống.

Minh Tuệ ôm con trai ngồi lên.


Mai Tuyết Diệu cũng lên theo.

Chỉ có một mình Triệu Phong vẫn đứng đó.

Nhận được ánh mắt giục giã của mọi người, gã lắc đầu: “Tôi muốn đồng sinh cộng tử với tiểu thư… Cô ấy đã làm sai nhiều chuyện, nhưng cũng đã không còn nữa rồi.

Hi vọng mọi người có thể tha thứ cho cô ấy.” Gã đã hứa với tiểu thư nhà mình, đời này kiếp này sẽ ở bên bảo vệ cô ta.

Đương nhiên không thể để cô ta một mình được.
“Sau khi an toàn ra ngoài, tôi sẽ cho người đến tìm thi thể của Hà Thu Hoài.” Minh Tuệ vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục gã: “Vả lại, anh thấy mình làm vậy có đáng không? Cô ấy chưa từng để tâm đến anh, thậm chí đến tận lúc chết, cô ấy cũng không quan tâm anh muốn gì…”
“Không… tiểu thư không muốn tôi chết, nên mới bảo tôi đuổi theo mọi người.

Cô ấy là người đối xử với tôi tốt nhất… Tôi không thể để cô ấy cô độc sang thế giới bên kia được.” Cả cuộc đời Triệu Phong sống vì Hà Thu Hoài, tới tận lúc chết gã cũng muốn chết vì người mình yêu.
Không thể thuyết phục được gã, lại thêm nguy cơ vùng cổ mộ dưới chân có thể phát nổ, đổ sụp bất kì lúc nào, và con trai vẫn đang hôn mê,Minh Tuệ đành phải cắn răng để người bên trên kéo lên.

Vừa lên tới nơi, ngay lập tức đã có một nhóm bác sĩ mang cáng tới đưa con trai cô đi.

Sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng.
Cô chợt cảm thấy hoảng hốt, cứ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của con trai nằm trên cáng cứu thương, không thể rời mắt sang hướng khác.

“Đừng khóc…” Dương Quốc Thành ôm lấy vai côc, nhẹ giọng an ủi.
Đúng lúc này, một tiếng gọi cao vút vang lên: “Chú, thím!” Cô bé Mimi chạy vội tới, nắm lấy tay Minh Tuệ, liến thoắng: “Cuối cùng chú thím cũng về rồi! Con còn sợ chú thím không tìm được đường ra! Thím biết không, là mẹ thím bảo con tới đây hỗ trợ hai người, trên đường gặp ông chú già Nguyễn Hoàng Quân, nên cùng đi luôn.

Không ngờ ông chú ấy lại ngốc đến mức nằng nặc đòi cho nổ cổ mộ để cứu hai người ra.

Con khuyên thế nào cũng không được…” Nên mới có mấy cú nổ suýt nữa chôn cả mấy người Minh Tuệ trong cổ mộ.
Chợt, cô bé nhớ tới một chuyện khác: “Chú thím, tên điên Triệu Phong kia đâu rồi? Con nghe nói gã cũng ở bên trong.”
“Gã muốn chết cùng Hà Thu Hoài.” Là Dương Quốc Thành trả lời.
“Cái gì cơ ạ?” Mimi không tin vào tai mình: “Gã bị điên rồi à? Hà Thu Hoài đúng là mụ đàn bà rác rưởi ghê tởm, đến chết rồi cũng không để người ta yên!”
Dứt lời, cô bé chạy vọt tới chỗ thang dây, nhanh nhẹn bám thang leo xuống, trong ánh nhìn không thể tin được của tất cả mọi người.

Dương Quốc Thành vỗ vai Minh Tuệ, cười cười: “Kệ con bé đi.

Con gái lớn rồi, không quản được nữa.”
Minh Tuệ vẫn còn hơi lo lắng, nhưng đành bất đắc dĩ gật đầu.

Cô cũng vươn tay ôm lại hắn, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng áo.

Khoan đã, tại sao lòng bàn tay cô lại có cảm giác ươn ướt và dấp dính? Chẳng lẽ là…

Cô rút tay về, bàn tay vừa chạm vào lưng Dương Quốc Thành đã dính đầy máu.
“Lưng anh bị thương rồi! Mau, mau đi băng bó lại!”
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ, tôi cũng không đau.” Cho dù thế nào hắn cũng không muốn tốn thời gian sơ cứu vết thương ngay lúc này, vì bọn họ còn những mối quan tâm quan trọng hơn.
Hắn dắt tay Minh Tuệ tới chỗ mấy bác sĩ đang vây quanh bé Gấu, hỏi: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?”
“Do hiệu lực của thuốc mê nên cậu bé vẫn còn đang mê man, chỉ cần đợi hiệu lực thuốc mê qua đi là được.

Vấn đề hiện tại là cậu bé mất quá nhiều máu, bắt buộc phải truyền máu ngay lập tức.” Giọng nói của bác sĩ thể hiện rõ sự lo lắng: “Là nhóm máu A.

Ở đây có ai có nhóm máu A không?” Câu sau cùng là nói lớn lên để tất cả mọi người cùng nghe thấy.
Dương Quốc Thành nhìn con trai, mở miệng: “Lấy máu của tôi đi.”
Nhưng bác sĩ ngay lập tức từ chối đề nghị của hắn: “Cậu đã mất nhiều máu rồi, bản thân cậu cũng đang thiếu máu, không thể lấy máu của cậu được.

Để tôi hỏi xem còn ai có nhóm máu A không…”
“Không cần đâu.

Tôi là bố nó, lấy máu của tôi… đảm bảo hơn.” Hắn không nói là đảm bảo cái gì, nhưng dường như bác sĩ đã hiểu ý hắn, gật đầu.
Sau khi lấy máu, hắn vẫn còn tâm trạng an ủi Minh Tuệ: “Đừng lo, con sẽ không sao đâu…” Chỉ là, vừa nói xong câu này, hắn đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, sắc mặt hắn trắng bệch nhợt nhạt, không tự chủ được mà ngã xuống nền đất lạnh lẽo, ý thức chìm sâu vào bóng tối.
Khi hắn mở mắt ra, đã đang ở trong bệnh viện.

Một điều dưỡng trẻ đang lạch cạch sắp xếp dụng cụ trên xe đẩy, thấy người trên giường mở mắt thì đưa ngón tay trỏ lên môi: “Suỵt, anh đừng lên tiếng.

Cô ấy vừa chợp mắt được một chút.”
“Cô ấy” trong miệng điều dưỡng, chính là Minh Tuệ đang gục đầu bên cạnh giường bệnh.

“Cô ấy rất lo lắng cho anh đấy.

Đã mấy ngày rồi, cô ấy chỉ quanh quẩn trong phòng bệnh này chăm sóc cho anh, không dám rời xa một bước.”
Đúng lúc này, tiếng bước chân huỳnh huỵch vọng vào từ bên ngoài, theo sau đó là tiếng mở cửa chẳng mấy nhẹ nhàng, và giọng nói hiếm khi bộc lộ cảm xúc vui vẻ của bé Gấu: “Bố, bố tỉnh rồi ạ?”
“Suỵt, khẽ thôi…” Dương Quốc Thành vội vàng ra hiệu cho con trai, nhưng đã muộn, người gục đầu ngủ gật bên giường bệnh đã mở mắt, ngồi thẳng dậy.
“Anh tỉnh rồi…” Minh Tuệ hơi ngơ ngác nhìn người ngồi trên giường, đôi mắt nâu của cô rơm rớm nước mắt: “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi…”
“Lúc đó bố mất nhiều máu quá nên ngất đi, bác sĩ băng bó hết người bố lại, trông xấu chết được.” Bé Gấu lên tiếng.
Theo sau là giọng nói của một bé gái xa lạ: “Giống hệt xác ướp chú ạ!”
Dương Quốc Thành nhìn bé gái, nhìn khuôn mặt cau có của con trai, lại nhìn sang Minh Tuệ, ánh mắt như muốn hỏi cô bé này là ai.

Minh Tuệ cười cười: “Anh quên rồi sao? Khi người của anh bắt Hà Quốc Hùng, cũng bắt nhầm cô bé này.

Bây giờ lão già đó chết rồi, cũng không biết nên đưa cô bé đi đâu.” Đành phải để cô bé tạm thời ở lại đây vậy.
“Một sự phiền phức to đùng!” Bé Gấu đúng lúc mở miệng: “Cậu ta còn phiền hơn con gấu bông kia nữa.” Cậu nhóc chỉ than phiền vài câu, rồi chuyển sự chú ý sang người đang nằm trên giường bệnh: “Bố còn đau không ạ? Vì cứu con mà bố bị thương, còn truyền máu cho con nữa…”
“Vì con là con trai của bố mà.” Dương Quốc Thành xoa đầu con trai.
Cô bé con nãy giờ im lặng lại đột ngột mếu máo, khóc lên: “Mẹ… con nhớ mẹ quá…”
Bé Gấu nghe thấy tiếng khóc, quyết định tạm dừng thể hiện tình cảm với bố, quay sang dỗ dành cô bé: “Đừng khóc, tôi đã bảo người của bố đi tìm mẹ cậu rồi.

Cậu sẽ sớm được về với mẹ thôi.”
“Nhưng tớ cũng muốn chơi với cậu nữa…”
Lời của cô bé khiến bé Gấu đen mặt: “Tôi không muốn chơi với đồ ngốc như cậu!” Rồi cậu nhóc vươn tay, kéo cô bé ra ngoài..