Tổng Tài Là Tình Một Đêm

Chương 12: Cậu Còn Yêu Anh Ấy Hay Không






Hai đứa con của Minh Tuệ, đứa nhỏ vừa nhìn đã biết là giọt máu của cô, không lệch đi đâu được, đứa lớn thì lại khác.

Từ khóe mắt, đuôi mày, thần thái, tới cách nói chuyện hệt như ông cụ non, quả thực không khác gì bản minisize của Dương Quốc Thành.
“Thực sự rất giống đúng không? Sáng nay lúc nhìn thấy mặt tổng giám đốc, tớ cũng giật mình đấy.”
Sáng nay cô còn bị Dương Quốc Thành cười nhạo khi cho rằng hai người đã từng gặp nhau trước đó.
Nên hiện tại, cô chỉ coi chuyện này như một câu chuyện cười mà thôi.

Dù sao thì trong suy nghĩ của cô, thà tin rằng người giống người còn hơn là tin rằng con trai cô và tổng giám đốc của DG có quan hệ gì đó.
Diệu hạ thấp giọng xuống, trong lời nói đầy vẻ nghi vấn.
“Chẳng lẽ cậu không có liên tưởng gì hay sao? Biết đâu bố của hai đứa nhỏ chính là tổng giám đốc của chúng ta cũng nên.”
Giống như vừa nghe được câu chuyện cười đặc sắc nhất thế giới.

Ngủ với người đàn ông xa lạ một đêm, sinh ra hai đứa con, lại phát hiện ra bố của hai đứa là tổng giám đốc tập đoàn lớn, lấy đâu ra chuyện trùng hợp như vậy chứ.
“Cậu không tớ kể cô lễ tân khách sạn đã nói gì à? Đường đường là tổng giám đốc của DG, làm gì có chuyện hắn lại đi làm cái loại phục vụ đặc biệt đó chứ.”
Cô không quan tâm lắm, đổi giày đi thẳng vào trong nhà, mở cửa tủ lạnh.
“Cậu uống trà sữa hay cà phê? Nhà tớ chỉ có cà phê lon thôi, uống tạm nhé.”
Diệu cũng đã thay xong dép lê, đi thẳng vào trong nhà, có chút câu nệ ngồi xuống ghế sofa, đúng ở vị trí bé gái đã ngồi hồi nãy.
Hai người từng là bạn thân, nhưng đã bảy năm không gặp, có lẽ cần thêm thời gian để có thể lại thân thiết như xưa.
Đưa tay đón lấy lon cà phê từ tay Minh Tuệ, Diệu bật nắp lon, “pực” một cái, hương cà phê mát lạnh tỏa ra.

Cô ấy ngửa cổ nhấp một ngụm, lại giả vờ lơ đãng nói chuyện.

“Thực ra hôm qua sau khi gặp cậu, tớ đã… gọi điện cho anh Quân… Đừng có trừng tớ như vậy, đúng là không nhịn được.

Tớ muốn biết hai người có cơ hội quay lại hay không.

Một chuyện tình đẹp như vậy, thật sự là đáng tiếc…”
Một phần thực sự tiếc cho chuyện tình đẹp của hai người trong quá khứ, một phần có chút tư tâm.
Minh Tuệ cũng đã mở lon cà phê, kề sát lên môi, cuối cùng lại đặt xuống mà không uống ngụm nào.

Giọng cô buồn buồn.
“Cậu gọi anh ấy làm gì chứ? Bọn tớ đã kết thúc từ bảy năm trước rồi…”
Diệu nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt cô bạn thân thiết khi xưa, giọng nói có chút run run, nhưng vẫn hỏi trực tiếp.
“Tớ chỉ muốn biết, cậu có còn yêu anh ấy hay không?”
Hay là cậu đã quên anh ấy rồi, đã quên rằng trên đời này có một người yêu thương cậu đến như vậy, sẵn sàng bao dung cho lỗi lầm của cậu như vậy.
Một cách dứt khoát, Minh Tuệ lắc đầu.
“Có lẽ là… không.

Khi nghĩ về anh ấy, tớ thấy áy náy nhiều hơn.

Tớ nợ anh ấy một lời xin lỗi, vì đã gây cho anh ấy nhiều tổn thương.

Nhưng nếu nói về chuyện quay lại, thì câu trả lời chắc là… không bao giờ.”
Đêm đó, Minh Tuệ đã mơ một giấc mơ rất dài.

Cô mơ thấy ngày Quân và cô chuẩn bị đính hôn, mơ thấy thanh âm cay nghiệt phát ra từ miệng của mẹ anh, và mơ thấy cả ánh nhìn sững sờ, bất lực của anh khi phát hiện ra cô có bầu với người khác.
Bảy năm qua, cơn ác mộng này liên tục giày vò cô, nhắc nhở cô rằng cô có lỗi với Quân, với nhà họ Nguyễn.
Sáng hôm sau, nằm trong dự đoán, cô mang một đôi mắt gấu trúc đi làm.
“Oáp… hôm trước thư kí cũ có nói thế nào ấy nhỉ? À, sáng sớm tổng giám đốc phải uống…”
Minh Tuệ đứng trong phòng trà nước, do dự chọn giữa trà và cà phê.
“Trà hay cà phê nhỉ?”
Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như DG, chắc sẽ uống cà phê chứ? Sau một hồi do dự, cô lấy một gói cà phê hòa tan, pha với nước ấm.

Hương cà phê ngay lập tức lan tỏa khắp căn phòng nhỏ, khiến cho người ta tỉnh táo trong nháy mắt.
Đặt ly cà phê trên bàn làm việc tổng giám đốc, cô cố gắng nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp và lịch sự hết mức có thể.
“Mời tổng giám đốc uống cà phê ạ.”
Dương Quốc Thành thoáng ngửi thấy mùi cà phê hòa tan rẻ tiền từ chiếc ly sứ quen thuộc.

Sự bực bội và chán ghét như thủy triều dâng lên trong lòng.

Hắn nhíu mày, liếc mắt một cái.
“Tôi không uống cà phê này.”
Cái liếc mắt của người quen ngồi ở vị trí cao hơn người khác đúng là không giống bình thường, khiến tim Minh Tuệ giật thót, mồ hôi toát ra từ lòng bàn tay.

Cô lập tức cúi gập người.
“Xin lỗi tổng giám đốc, tôi sẽ đi đổi ngay ạ.”
Mới ngày đầu tiên làm việc chính thức đã không thuận lợi rồi.
Cô chép miệng một cái, quay lại phòng trà nước, đổ cà phê đầy trong ly đi, pha một ly trà mới.
Sau đó, lại lần nữa quay về phòng làm việc của vị sếp khó tính.
Cô gái ngu ngốc này… Dương Quốc Thành càng nhíu mày chặt hơn.

Ai nói với cô là hắn muốn uống trà vào buổi sáng?
“Đi pha ly cà phê đi.”
Minh Tuệ không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.

Cách đây chưa đầy năm phút, chính hắn nói với cô là không uống cà phê, giờ lại bắt cô đi pha cà phê.

Hắn tưởng là tổng giám đốc thì có thể vô lý như vậy hay sao?
Đúng là hắn có thể vô lý như vậy, hơn thế nữa, hắn vô lý như vậy, mà cô vẫn phải nghe theo, cầm ly ra ngoài để pha cà phê cho hắn.
Bàn tay mảnh khảnh vừa chạm vào tay nắm cửa, chưa kịp vặn ra, đã nghe giọng nói trầm thấp lành lạnh vang lên sau lưng.
“Cà phê rang xay, pha bằng máy pha cà phê trong phòng trà nước.” Hắn nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Cô có biết dùng máy pha cà phê không đấy?”
Minh Tuệ hơi ngơ ngẩn.

Thì ra không phải là hắn không uống cà phê, mà là chỉ uống loại cà phê rang xay cao cấp kia thôi, không uống cà phê hòa tan rẻ tiền.


Xem như cô hiểu được chút ít phong cách của những người giàu có rồi.
Vội vàng để lại một cái gật đầu chắc chắn, cô lần nữa mở cửa đi ra ngoài.

Tới phòng trà nước mới lén lút thở ra một hơi, đặt ly trà sang một bên, tay vỗ vỗ lên ngực.
“Ôi má ơi, làm việc với cấp trên như này chắc sớm phát bệnh tim mà chết mất.”
Khí thế không tầm thường, còn thích soi mói cấp dưới, làm cái gì cũng khó mà khiến hắn hài lòng.
Khi ly cà phê “đúng yêu cầu” được đặt trước mặt hắn, hai chân cô đã mỏi nhừ vì phải liên tục đi lại trên đôi giày gót cao năm phân này rồi.
Hắn cầm lấy ly cà phê, nhấp một ngụm, không tỏ thái độ gì.
Cô thở phào một hơi, không chê tức là đã qua cửa rồi.

Đúng lúc này, một tiếng “cạch” nhỏ vụn vang lên, là tiếng cốc cà phê va chạm với bàn làm việc của hắn.
“Tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì để có thể thuyết phục được Hà Thu Hoài, cũng không biết cô làm thế nào mà vượt qua được vô số ứng viên xinh đẹp và tài giỏi hơn mình để ngồi vào vị trí thư kí của tôi.

Thôi thì tôi cũng không so đo chuyện cô là thư kí xấu nhất từ khi tôi tiếp nhận tập đoàn… Nhưng mà về năng lực của cô… ít ra cũng nên có chút đầu óc chứ.”
Hai bên tai Minh Tuệ lùng bùng, đầy đầu đều là lời hắn mắng cô không có đầu óc.

Nóng đầu lên một cái, cô chưa suy nghĩ gì đã mở miệng cãi lại.
“Ai nói bọn họ tài giỏi hơn tôi chứ?”
Không biết cô có nhìn nhầm hay không, nhưng người đàn ông ngồi đối diện cô hình như đang… cười..