Tổng Tài Là Tình Một Đêm

Chương 109: Không Vừa Mắt






Quả thực, không cần Linh Nhi nói ra, Minh Tuệ cũng đã đoán được tám chín phần chân tướng.

Trên thế gian này, ngoài mẹ cô và Dương Quốc Thành ra, người duy nhất có thể quan tâm tới an nguy của cô, cho người đến bảo vệ cô, còn có thể là người đàn ông đó mà thôi.
Bố ruột của cô, Trần Quyết.
Cô thở dài một hơi, đầu ngón tay nhàm chán mân mê vạt áo: “Ông ấy… có khỏe không?”
Nhắc tới người bố chưa từng gặp mặt, cô có vô vàn điều muốn hỏi.

Cuối cùng ra khỏi miệng lại chỉ có một câu hỏi thông thường nhất, cũng không có ý nghĩa nhất.

Ông ấy có khỏe không? Có bao giờ nhớ tới mẹ cô không? Có biết mình có một đứa con gái lưu lạc bên ngoài hay không? Chắc hẳn là biết nhỉ? Nếu không biết, Linh Nhi đã không xuất hiện bên cạnh cô.
“Tiểu thư…” Linh Nhi vươn tay ra, toan vỗ vai Minh Tuệ an ủi, nhưng lại ngay lập tức rụt lại: “Có những chuyện em không thể nói ra được…”
“Tại sao không thể nói? Chị cũng không hỏi ông ấy ở đâu, không hỏi ông ấy có còn nhớ tới mẹ con chị hay không.

Chị chỉ hỏi ông ấy có khỏe hay không thôi.

Chị là con gái ruột của ông ấy, về lý mà nói… tất cả mọi chuyện của ông ấy, chị đều có quyền được biết.”
Về lý mà nói thì đúng là như vậy.

Nhưng mà…

Linh Nhi lắc đầu: “Ít nhất là hiện tại không thể.

Tiểu thư, xin chị hãy tin tưởng ông ấy chỉ muốn tốt cho chị và phu nhân mà thôi.

Chị đã đợi hơn hai mươi năm rồi, hãy cố gắng thêm một thời gian nữa!”
“Hơn hai mươi năm… Thì ra ai cũng biết ông ấy đã bỏ rơi mẹ con chị hơn hai mươi năm…” Minh Tuệ lẩm bẩm trong miệng, khóe môi lại nhếch lên như thể đang tự giễu cợt chính mình: “Đã có thể sống nương tựa lẫn nhau, không cần tới ông ấy hơn hai mươi năm nay.

Vậy thì bây giờ, sự xuất hiện của ông ấy còn có nghĩa lý gì nữa chứ?”
Cảm giác của Minh Tuệ đối với người bố chưa từng gặp mặt này vô cùng mâu thuẫn.

Một mặt, cô hận ông, ghét ông, chỉ mong ông không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời mình.

Mặt khác lại chẳng nhịn được âm thầm chờ mong, âm thầm suy đoán bố của mình sẽ là người như thế nào.
Khi còn nhỏ, không ít lần cô quấn lấy mẹ hỏi Đông hỏi Tây, muốn biết bố mình dáng dấp ra sao, tính tình tốt hay xấu.

Sau đó, cô dần dần lớn lên, tâm tư muốn biết chuyện cũ giữa bố và mẹ cũng dần phai nhạt.

Cho tới khi cô tưởng rằng mình đã quên, thì ông ấy lại đột ngột phái người đến, chứng minh sự tồn tại của chính mình.
“Đàn ông… đúng là khốn nạn! Bọn họ tự cho rằng mình đang làm việc tốt, đang nghĩ cho người khác, muốn tới là tới muốn đi là đi.

Dựa vào cái gì mà bắt người khác chờ đợi chứ? Dựa vào cái gì… mà tự tiện quyết định tương lai của hai người như vậy chứ?”
Rõ ràng là tương lai của hai người, tại sao lại nghĩ rằng có thể một mình quyết định?
Chính Minh Tuệ cũng không biết, cô nói ra những lời này, là nói người cha chưa từng gặp mặt kia, hay là nói tên đàn ông họ Dương khốn nạn đang không rõ tung tích.

Cô chỉ biết, cho dù có lý do thì sao? Rời đi vẫn là rời đi, bỏ rơi vẫn là bỏ rơi.

Lý do có xác đáng đến đâu, cũng không thể xem như khoảng thời gian xa cách chưa từng tồn tại.
“Hắt xì!” Dương Quốc Thành che miệng hắt hơi một cái, đôi mắt lạnh lùng không chút độ ấm nhìn chằm chằm người đang đứng bên cạnh giường: “Để tôi trở về!”
Hắn bị thương không nhẹ, vừa tỉnh lại chưa lâu, nhưng khí thế lại chẳng hề suy giảm một chút nào.

Đổi lại là người khác, có lẽ đã bị khí thế này đè ép tới không thể thở nổi.
Nhưng bên cạnh giường bệnh lại là người của “tổ chức đó”.
“Boss, cậu không thể trở về được.” Người đàn ông khoanh tay dựa vào tường, ngả ngớn nhếch môi cười: “Cậu không thể rời khỏi đảo được đâu.

Vết thương này của cậu… ra khỏi căn phòng này đã mất đi nửa mạng sống rồi, bôn ba trở về đất liền… có lẽ phải chuẩn bị sẵn hậu sự.” Mà theo ý anh ta, thì đã xác định chuẩn bị hậu sự, có lẽ nên an nghỉ ở nơi non nước hữu tình như trên đảo thì hơn.
“Anh còn biết tôi là boss của anh?” Dương Quốc Thành giận không nói nổi: “Anh dựa vào đâu mà dám giam lỏng boss của mình trên đảo?”

Người đàn ông kia không hề bị hắn dọa sợ, rất điềm nhiên cong ngón tay gõ gõ lên tường: “Tôi đang dựa vào tường, cậu không thấy sao?” Nhìn băng vải thấm máu trên ngực Dương Quốc Thành, anh ta lại nói: “Cậu đúng là boss của tôi, tôi có thể nghe theo mệnh lệnh của cậu nhảy vào nước sôi lửa bỏng.

Thậm chí bỏ mạng cũng không tiếc.

Chỉ là tôi không thể trơ mắt nhìn boss của mình tự đi tìm chết được.”
“Tôi sẽ không chết.

Lập tức chuẩn bị phương tiện rời khỏi đảo, tôi phải trở về bên cạnh… cô ấy.”
Dương Quốc Thành biết, những người này giữ hắn ở lại trên đảo là thực sự muốn tốt cho hắn.

Nhưng hắn không thể ở đây thêm một ngày nào nữa.
Hắn đột ngột biến mất, nguy hiểm rình rập khắp nơi, người phụ nữ ngu ngốc đó làm sao có thể tự bảo vệ bản thân, bảo vệ cho hai đứa nhỏ được chứ.

Mấy ngày nay hắn không nghe đám người dưới trướng này nhắc tới tình hình trong đất liền, kẻ ngu cũng đoán được là có vấn đề khó nói.
Đúng như hắn suy đoán, Đào Minh Tuệ - người phụ nữ ngu ngốc trong lời hắn, đang gặp không ít rắc rối.
Minh Tuệ trốn khỏi phòng tạm giam, chuyện này nói nhỏ là chống đối người thi hành công vụ, nói lớn là tội phạm vượt ngục.

Cô tránh trong nhà đàn em của Dương Quốc Thành, cả một ngày một đêm không ra khỏi cửa.

Cho tới khi Đỗ Văn Khang tìm đến tận nơi.
“Có nằm mơ cũng không ngờ tôi lại tình nguyện bước chân vào sào huyệt tay sai của Dương Quốc Thành.” Gã chậc lưỡi, đôi mắt như rắn độc nhìn chăm chăm Minh Tuệ.
“Đừng nói chuyện khó nghe như vậy.” Minh Tuệ hơi nhíu mày: “Là anh chủ động tới đây tìm tôi.”
“Đương nhiên là tôi chủ động tới tìm cô.


Cô cũng không thể tới chỗ tôi được…” Cố ý kéo dài giọng: “Phải không? Tội phạm vượt ngục.”
Gã cười phá lên, không che giấu ý nhạo báng: “Nhìn cô chân yếu tay mềm thế này, không ngờ cũng táo bạo thật đấy… Này, cô thật sự không muốn theo tôi hả? Cô càng ngày càng hợp khẩu vị của tôi đấy.”
“Đừng nói đùa nữa, tôi nhìn anh không vừa mắt.” Minh Tuệ nhún vai: “Anh tới đây chắc không phải chỉ để nói chuyện phiếm với tôi đúng không?”
Bị người phụ nữ trước mặt nói thẳng “không vừa mắt”, Đỗ Văn Khang cũng chẳng hề tức giận chút nào.

Gã càng cười lớn hơn: “Kể ra quan hệ giữa chúng ta rất gần đấy chứ.” Bố ruột của Minh Tuệ là bố nuôi của gã, nếu xét như vậy thì đúng là quan hệ rất gần.
“Tìm gặp cô đúng là rất cực khổ, phải tránh tai mắt của đủ loại thế lực, còn phải tránh đánh động đám cảnh sát đang âm thầm liên kết với nhà họ Hà.

Nhưng tôi vẫn tìm đến đây, đủ biết tấm lòng tôi dành cho cô chân thật như thế nào…”
Gã còn đang thao thao bất tuyệt, Minh Tuệ lại không đủ kiên nhẫn, trực tiếp ngắt lời: “Anh bớt nói nhảm đi, có tin tức liên quan tới Dương Quốc Thành đúng không?”
Kì thực, Minh Tuệ vẫn rất có lòng tin vào các cơ quan chấp pháp của thành phố này, chỉ là cô càng tin tưởng vào thủ đoạn của đám người bị nhà họ Hà ảnh hưởng, nên mới không ra khỏi nhà.

Tránh chuốc lấy phiền phức không đáng có.
Đỗ Văn Khang đương nhiên cũng hiểu suy nghĩ này.

Gã không nhắc tới mấy chuyện râu ria nữa, nghiêm chỉnh trở lại, rút điện thoại từ trong túi áo ra: “Cô biết biểu tượng này chứ?” Trên màn hình điện thoại là một bức ảnh rất rõ nét.
Trực thăng thân màu xám đậm trên nền trời xanh.

Phần đuôi có một biểu tượng chim ưng đang giương cánh..