Tổng Tài Là Osin

Chương 49: Đi Tìm Hạ Kiệt Minh




Đến gần chiều mà vẫn chưa thấy Nhã Linh về phòng. Ninh Dao lo lắng không biết hai người có sao không nữa, Phó tổng có giải thích không...


Nếu mất đi người bạn tốt thế này rất là tiếc...


Vài phút sau thì Nhã Linh cũng đã về phòng. Ninh Dao cảm thấy mình có lỗi đi đến.


Nhã Linh ôm lấy cô. Thật là có lỗi quá, xin lỗi.


" Ninh Dao, xin lỗi, tôi hiểu lầm hai người rồi"


Nghe vậy thì lòng cô nhẹ đi. Tốt rồi...


" Không sao đâu, tôi hiểu mà "


Cô đã từng... Sáu năm trước khi thấy anh ở bên Bạch Tịnh, cô cũng thấy hơi hụt hẫng, muốn giết người ngay tức khắc. Nhưng lúc đó cô không thể làm vậy được.


Chuông di động của Ninh Dao đột nhiên vang lên, cô nhấn nút nghe.
" Cô giáo? Chuyện gì vậy?"


" Cô Hạ, Kiệt Minh vẫn ở với cô chứ ạ?"


Ở chỗ tôi? Sao ở chỗ tôi được chứ, giờ này vẫn là giờ học mà.


" Không có... Tiểu Minh đâu rồi?"


Cô giáo ấp úng.


" ... Là lúc sáng có cô gái đến đón Kiệt Minh, nói đi gặp cô. Chúng tôi định không có lời của phụ huynh cậu bé thì sẽ không giao cho cô ấy, ... Nhưng Kiệt Minh lại nói quen với cô ấy nên... "


Cô gái?


" Cô gái là ai?"


" Tôi... Tôi cũng không biết nữa, nhưng nghe Kiệt Minh gọi hình như là Chị xinh đẹp"


Chị xinh đẹp...


Ninh Dao đứng không vững nữa mài mò vịn chiếc ghế, di động giữ không nổi nữa mà rơi xuống sàn.


Chị xinh đẹp ấy chắc chắn là Bạch Tịnh. Vì chỉ có mỗi cô ta, tiểu Minh mới gọi như vậy.


" Ninh Dao, cô sao thế?" Nhã Linh lo lắng đỡ cô. Sau khi nghe điện thoại sắc mặc có vẻ không tốt lắm.
" Nhã Linh, giúp tôi xin nghỉ phép nửa buổi " Nói rồi cô cầm túi xách và nhặt lại di động chạy ra ngoài. Giày chết tiệt, sao lại gãy vào thời điểm này chứ. Cô cúi xuống bẻ gãy một bên còn lại rồi bắt taxi đến trường.


...


" Phó tổng, tôi mua giày rồi " - Thác Vũ cầm một túi to tướng đặt lên bàn Thiên Vỹ. Không biết cô thích loại nào, và cả size giày, Thác Vũ mua tất mười đôi đem về.
Nhìn mười đôi mà trợ lý xếp ngay ngắn ra mà anh không biết nên nói gì? Nên khen là chu đáo hay là mắng đây.


Âu Nhã Linh thở hồng hộc chạy vào.


" Thiên Vỹ, Ninh Dao hình như có chuyện rồi"


" Đã xảy ra chuyện gì?"


" Sau khi nghe cuộc điện thoại thì cô ấy vội vàng chạy đi, nhờ em xin nghỉ phép một buổi. Hình như là cô giáo gọi đến. "


Thế là Thiên Vỹ cùng Nhã Linh đi đến trường của tiểu Minh.


" Cô giáo, cô nói tiểu Minh được một cô gái đưa đi, có phải người này?"


Ninh Dao đưa tấm ảnh của Bạch Tịnh ra.


" Đúng rồi, cô Hạ, là cô gái này"


" ... Vâng"


Cô chạy khắp nơi để tìm nhưng đến cái bóng cũng không thấy. Gọi cho Bạch Tịnh thì không bắt máy. Thế giới bây giờ sao lại rộng lớn thế này.


" Tiểu Minh, con ở đâu... "


Cầm tấm hình cậu bé hỏi hết người này đến người khác cũng không chút thông tin. Ninh Dao như rơi vào tuyệt vọng, cô cứ vô hồn đi thẳng về phía trước lạc lõng giữa dòng người, miệng không ngừng nhắc tới tiểu Minh.


Bỗng một chiếc xe đang lao thẳng tới về phía cô, dường như không phát hiện ra nên cô không né. May mà có Thuần Thiên Vỹ kịp thời kéo cô lại.


" Ninh Dao, cô sao thế?"


" Hạ Ninh Dao, cô làm tôi lo chết mất" Nhã Linh gạt cọng tóc trước mặt cô ra sau lo lắng hỏi


Ninh Dao nhìn hai người, cổ họng cô hiện đã nghẹn lại không nói được gì. Cô đang kìm để không được khóc, nếu khóc thì sẽ không còn đủ tỉnh táo để tìm tiểu Minh nữa.


" Ninh Dao... Cô nói gì đi " Nhã Linh bỗng thấy sợ mà gọi cô.


" ... Tìm... Tìm tiểu Minh... Tôi đi vệ sinh"


Nói xong cô chạy đi tìm nhà vệ sinh gần đó. Cô vào nhà vệ sinh vì buồn nôn, nhưng từ trưa giờ bụng cô đã bỏ gì vào đâu nên chẳng có gì. Một hồi thì di động bỗng reo lên.


" ... Alo?" Số điện thoại này lạ quá, cô chưa từng thấy qua.


" Tôi biết con trai cô giờ đang ở đâu. Nếu muốn cứu thằng bé, thì đến căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố B..."


____


" Đồ sát nhân!"


" Trình Hy, tôi hận anh "


" Giết người... Đúng là rất thú vị "


Từng câu nói của cô ấy cứ vang lên trong đầu, từ ngữ điệu, chất giọng ấy vô cùng quen thuộc.


Hạ Ninh Dao! Tôi nhất định không để em rời xa tôi nữa.