Tổng Tài Là Osin

Chương 1: Anh Ta Là Kẻ Thù




" Các người là ai, thả tôi ra "


Cô gái mím môi cố vùng vẫy ra khỏi hai tên mặc vest đen. Gương mặt thanh tú bỗng chốc đỏ bừng vì tức giận. Không biết làm sao, khi đang đi trên đường thì bị hai người này tóm lại bắt về đây nữa.


" Im mồm!" Một trong hai tên quát lên, chất giọng hắn vẫn rất kiên nhẫn.


Nhất thời sợ hãi, cô im bặt đi. Ở đây vắng vẻ, có la hét thế nào đi nữa có thể người chịu thiệt vẫn chỉ là cô thôi.


Két...


Họ đưa cô vào trong một nhà kho, xung quanh đều được làm bằng sắt. Nếu phá hủy được nơi này, cách duy nhất chỉ có thể sử dụng bom loại mạnh thôi. Nhìn sơ qua, nơi này lại vô cùng kiên cố.


" Ninh Dao?"


" Ba, anh... Sao hai người lại ở đây, sao bị trói?" Ninh Dao nhìn thấy chàng trai và người đàn ông trung niên bị trói nửa ngồi nửa quỳ dưới đất. Có khoảng sáu người mặc vest đen đứng quanh.


" Bỏ ra " cô gằng sức chạy lại chỗ hai người nhưng bị kéo lại.


Trong phút chốc, nhà kho trở nên im lặng. Một luồng khí lạnh vây quanh nhà kho, Ninh Dao vô thức nổi da gà.


Một chàng trai khác đi vào, phong thái hoàn toàn khác hẳn so với những tên kia.


" Cậu chủ!" Thấy anh, những tên vest đen cung kính cúi chào.


" Thiếu gia , xin cậu đừng bắt con gái tôi, nó vô tội " Người đàn ông trung niên cúi đầu van xin.


" Ba..."


Ninh Dao quay lại, đập vào mắt cô là hình ảnh chàng trai vô cùng điển trai, ngũ quan cương nghị. Đôi mắt màu hổ phách, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, vài cộng tóc rủ xuống và đôi môi mỏng vô cùng quyến rũ của anh.


Nhưng giờ này bệnh 'mê trai' của cô đã không có hiệu lực nữa rồi. Cô cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.


" Thiếu gia, em gái tôi không biết gì về chuyện này, xin anh thả nó ra " Anh trai cô, Hạ Niên nhìn thẳng vào anh.


" Rốt cuộc đã có chuyện gì?" Hạ Ninh Dao nhìn anh và ba cô hỏi.


" Tôi sẽ không giết con gái ông " Anh bình thản ngồi trên ghế, giọng nói lạnh lùng nhưng dễ nghe cất lên.


" Thiếu, thiếu gia... Ngài nói thật sao?"


Anh hơi nhếch môi, tay cầm ly rượu van lên nhấp một ngụm. Động tác tao nhã, từ tốn làm tăng thêm sức hút của anh, lại không kém phần quý tộc.


" Trình Hy tôi trước giờ không phải là người nói không giữ lời. Tôi cho ông vài phút để nói chuyện trước khi chết. "


Ninh Dao hơi hoảng hốt khi nghe tới từ 'chết'. Cô vô cùng kiêng kỵ những từ này.


" Cái gì mà trước khi chết? Mấy người đang làm trò gì thế hả!" Ninh Dao phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Trình Hy. 


" Ninh Dao, ba xin lỗi con "


" Em còn nhỏ, không nên dính dáng vào mấy việc này " Hạ Niên nhìn cô lắc đầu.


" Gì chứ... Rốt cục các người đang làm cái gì vậy!"


' đoàn '


Một tiếng súng vang lên. Ninh Dao giật nảy mình, cảnh tượng này cô đã từng xem trong phim. Vô cùng hỗn loạn.


Trình Hy vẫn ngồi trên ghế, tay anh cầm súng bắn lên trời rồi hướng về phía anh và ba cô.


" Anh định làm gì họ?..."


Không một tiếng trả lời, trong nhà kho hiện giờ vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nói của cô.


" Thả ba và anh tôi ra " Ninh Dao gằng giọng, tay đã sớm nắm chặt lại thành nắm đấm.


' đoàn ! Đoàn '


Hai tiếng súng liên tiếp được vang lên, nhắm thẳng vào người Hạ Niên và Hạ Doãn - ba cô. Xong khi bắn xong anh vứt xuống sàn.


Kỹ thuật bắn súng của anh vô cùng xuất sắc, ngồi trên ghế bắn mà không hề lệt chỉ số tầm ngắm dù chỉ một milimet.


Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai người họ đã gục ngã xuống đất. Ninh Dao cứng người.


Nhìn anh, anh vẫn bình thản ngồi uống rượu như chưa có chuyện gì xảy ra.


Hắn xem mạng người như cỏ rác. Giết chết hai mạng người mà vẫn không có chút hối hận nào, ngược lại còn rất bình thản. Cô mím môi, một giọt nước trong suốt lăn dài trên má.


" Đồ khốn, thả tôi ra, anh nhất định phải trả giá!" Cô hét lên, " Thả tôi ra "


Trình Hy phất tay ra hiệu cho hai tên kia thả cô ra.


" Cô sẽ làm gì? " anh vẫn cầm trên tay mân mê ly rượu, từ từ thưởng thức.


" Tôi sẽ báo công an đến bắt các người đi"


Cô lấy trong túi ra một chiếc điện thoại. Những tình huống như này trước giờ cô vẫn chưa gặp, chỉ thấy qua phim thôi, xem ra cô quá ngây thơ rồi.


" Cho tôi tên các người và địa chỉ ở đây!" Ninh Dao hỏi. Không biết mấy cái này làm sao báo được...


Mấy tên vest đen đần ra.


" Mafia Hell's, nhà kho sắt!" Trình Hy ngắn gọn năm từ.


Mafia Hell's? Tên này cô đã nghe ở đâu rồi, nhất thời không thể nhớ nổi. Mà sao ba với anh lại quen với những người này.


" Cảnh sát, tôi muốn báo án "


"..."


" Tổ chức mafia Hell's, ở nhà kho sắt!"


Cô từ từ nói. Tôi phải bắt các người trả giá.


Tút tút... Đầu dây bên kia sau khi nghe xong ngắt máy lập tức.


Cô khó hiểu. Trình Hy nhếch môi cười nhạt.


Ninh Dao đi đến chỗ anh và ba cô, tháo dây thừng đã trói hai người ra.


" Ba, anh, thù này con sẽ báo cho hai người "


Mẹ cô mất lúc cô còn nhỏ, ba và anh tuy là đàn ông nhưng chăm sóc cô rất tốt. Bây giờ người thân cô đã mất hết rồi, không còn ai nữa...


Hạ Ninh Dao lau khô hết nước mắt rồi đứng dậy. Cô nhìn vào khẩu súng lúc nãy Trình Hy quăng dưới sàn.


Từ từ đi lại, cô càng ngày càng gần với khẩu súng. Nó đã cướp đi mạng sống của Hạ Doãn và Hạ Niên. Trong lòng vô cùng sợ hãi, Ninh Dao cắn môi cầm nó lên.


" Đồ khốn, tôi sẽ giết anh!" Ninh Dao chìa đầu súng vào Trình Hy.