Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 32: 32: Tạp Chủng





Mười lăm ngày không dài không ngắn, chớp mắt một cái xem như đã sử dụng hết quyền hạn nghỉ phép một năm.

Khưu Tịnh Y mệt mỏi đấm đấm ở lưng hai, ba cái.
Diệp Lam đã dậy từ sớm ân cần nấu một nồi canh gà hầm thuốc bắc, mục đích muốn tẩm bổ cho hai đứa con vốn luôn gầy gộc trong mắt bà.
Trên bàn ăn, Khưu Tịnh An vui vui vẻ vẻ trò chuyện cùng Khưu Lục Giang.

Dù ông chỉ chăm chăm nhìn vào tờ báo trên tay mình, song thỉnh thoảng vẫn gật đầu vài cái hưởng ứng câu chuyện của con trai.
Cảnh tượng gia đình đầm ấm này rất lâu rồi cô mới lại nhìn thấy, trong lòng cũng cảm nhận được chút ấm áp, nếu như đây là mơ, cô nguyện mình không bao giờ tỉnh giấc.
_ Mau lại đây dùng bữa đi, sau hôm nay, con lại phải đi công tác đúng không?
Khưu Lục Giang dẹp tờ báo sang một bên, cùng gia đình tập trung ăn bữa cơm đàng hoàng trước khi tiễn con gái.
_ Vâng, Hoắc thị thật sự là tập đoàn lớn, con đúng là gặp may, nhờ vậy mới có tiền chi trả cho gia đình.
_ Mẹ biết là không nên hỏi điều này, nhưng mà...Người đứng đầu Hoắc thị là Hoắc Thái Gia, con biết điều đó, đúng không? - Diệp Lam ngập ngừng một chút, thầm quan sát sắc mặt của Khưu Tịnh Y.
Cô không lộ ra biểu cảm gì, vẫn tiếp tục gắp thêm một cái đùi gà bỏ vào dĩa, sự bình tĩnh trên gương mặt hệt như mọi chuyện sớm chỉ còn lại trong quá khứ.
_ Bây giờ cậu ta nổi tiếng nhỉ? Ở trên thương trường, ai ai cũng phải gọi hai tiếng Hoắc gia, không được thoải mái như ở nhà chúng ta.
Diệp Lam im lặng nhìn Khưu Tịnh Y, trong lòng cũng dâng lên một nỗi niềm khó tả.

Thật ra, bà có thể hiểu ý nghĩa trong câu trả lời của cô là ngầm nhắc nhở cho bà địa vị của người đó, cũng như khoảng cách giữa quá khứ và hiện tại tàn khốc như thế nào.
_ Bà nói nhiều như vậy làm gì? Ăn, ăn đi thôi.

Khưu Lục Giang hắng giọng một cái, rồi lại thay đổi chủ đề theo bản tin thời sự mới phát trên ti vi, cả nhà đều cười nói vui vẻ.
________oOo________
_ Ngài Hoắc đợi tôi có lâu không?
Khưu Tịnh Y tựa vào hàng ghế sau trên xe, mắt nhắm hờ đầy mệt mỏi.
Vừa vặn hôm nay là cuối tuần không phải đi làm, cô cũng muốn thử vận may xin hắn cho phép mình ở nhà cùng gia đình thêm một bữa, nhưng lời còn chưa nói ra đã bị hắn gằn giọng cảnh cáo khiến cô hết cách phải ngoan ngoãn thu dọn hành lí trở về.
_ Hoắc thiếu chỉ mới yêu cầu chúng tôi đến đón cô, hẳn là lo lắng cô đi xa sẽ thấy mệt.
Khưu Tịnh Y cười lạnh.

Vị quản gia này cũng thật biết cách bảo vệ hắn, chỉ có cô mới hiểu rõ hắn là người ích kỷ như thế nào, chẳng qua hắn thừa biết nếu để cô tự tung tự tác thì phải mất đến hơn nửa đêm cô mới đặt chân vào tới cửa, mà hắn thì không muốn như thế.
Hoắc Thái Gia rõ hơn ai hết việc cô đang cố lẩn tránh đối diện với hắn.
_ Ồ, Hoắc thiếu thật có lòng.
________oOo_________
Vì ngày cuối tuần nên không tránh khỏi tình trạng kẹt xe, phải mấy hơn một tiếng chiếc xe chở Khưu Tịnh Y mới về đến nơi.
Cô tự mở cửa xe bước ra ngoài.

Biệt phủ trước mặt vô cùng rộng lớn được hắn bỏ ra không ít tiền của để đầu tư, hệt như một chốn bồng lai tiên cảnh giữa đời thực.
‘Bồng lai tiên cảnh’, hoá ra là cái lồng sắt giam cầm cô lại có cái tên mỹ miều như vậy.
Khưu Tịnh Y cảm thấy mình dơ bẩn khủng khiếp, cô có thể thấp hèn đến mức nào mà trước đây còn dám lưu giữ tình cảm cũ với hắn, còn bày ra bộ dáng mặt đỏ tim run trước mặt hắn.


Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Chính vẫn còn tốt đẹp hơn hắn biết bao, dù không có khả năng giúp đỡ nhưng cũng chưa từng cố làm gì gây thương tổn cho cô.
_ Nhìn vẻ mặt của cô, tôi còn tưởng cô phải đi gặp quỷ.
Hoắc Thái Gia không biết ngồi ở phòng khách từ bao giờ, trên tay hắn còn có một ly rượu mới rót, thứ chất lỏng màu vàng sóng sánh mạnh mẽ thu hút sự chú ý của cô.
_ Đúng vậy, và bây giờ tôi đang phải gồng mình cố nói chuyện với một con quỷ.
_ Ha, nhìn không ra cô căm ghét tôi đến vậy?
Hoắc Thái Gia đặt ly rượu xuống bàn, hắn ngả người ra phía sau, để lộ một mặt ung dung tự tại đối diện cô.
_ Còn tôi thì nhớ cô lắm, đặc biệt là lúc ở dưới thân tôi, cô đã rên rỉ như thế nào...
Ánh mắt hắn dâm tà xoáy thẳng vào người cô, đục khoét thành từng lỗ lớn nhỏ, phút chốc biến cô thành một linh hồn rách nát.
Khưu Tịnh Y thấy mình tức đến phát run nhưng vẫn cố nhẫn nhịn hắn.

Thôi nào, chỉ còn hơn mười tháng nữa, sau đó cả đời cũng không cần gặp lại hắn.
_ Cô đang nghĩ đến quãng thời gian còn lại sao? - Hoắc Thái Gia cong môi châm chọc.
_ Đúng vậy, tôi thật đợi không nổi đến lúc thoát được ngài chủ tịch đây.
_ Thú vị, vậy sau đó cô sẽ làm gì? - hắn đan hai tay vào nhau, lại tiếp tục cười.
Có ngu mới đi nói sự thật cho hắn.


Không hiểu sao cô đối với hắn luôn phải cảnh giác cao độ, giống như cô luôn nghĩ hắn nhất định không để cô được yên, một năm cũng chưa hẳn là kết thúc.
_ Ừm, có lẽ là đến thành phố khác, nơi mà không một ai có thể nhận ra mình, rồi kiếm một ý trung nhân, ân ái đời đời kiếp kiếp?
Cô làm gì có kế hoạch cụ thể như vậy? Chỉ việc tìm cách thoát khỏi hắn cô còn chưa làm được, nhưng không muốn hắn đắc ý, cô đành phải tìm một lý do cho bản thân.
Tuỳ tiện nói một câu, Khưu Tịnh Y cũng không nghĩ tới việc hắn lại thay đổi nét mặt.
Hắn chậm chạp đứng dậy, từng bước chân tiến thẳng về phía cô khiến can đảm trong lòng có chút lung lay, nhưng Khưu Tịnh Y vẫn cố giữ nguyên vẻ điềm đạm trên mặt mình.
Đối diện với cô, Hoắc Thái Gia mỉm cười đầy tà ý.

Hắn nâng tay xoa xoa cằm cô, sau đó cúi người thì thầm từng chữ một, tuy không quá lớn nhưng cũng đủ để cô nghe thật rõ.
_ Cô còn nhớ đêm hôm đó chứ? Cô còn không đứng vững được cơ mà? Tôi có thể hứa rằng trong vòng một năm này, Hoắc Thái Gia tôi sẽ khiến cô không còn muốn lên giường với thằng đàn ông nào nữa...
Ực.
Khưu Tịnh Y nuốt nước bọt một tiếng.

Hoắc Thái Gia khẽ cười vỗ nhẹ vào vai cô, hắn nghiêng đầu hỏi cô có nghe rõ hay không.
Nếu cô trả lời không, e là hắn sẽ nói lớn cho toàn bộ gia đinh trong nhà nghe thấy hết.

Khưu Tịnh Y hết cách đành chiều lòng hắn, cô mỉm cười đáp lại.
_ Tôi rất mong chờ, thế nhưng vẫn phải nhắc nhở Hoắc thiếu một chút, không nên sống quá phóng túng, phải giữ lại một ít để dành cho huyết thống Hoắc gia sau này.
Hắn nghệch mặt nhìn cô, sau đó ôm bụng cười thật lớn như đang chế giễu.
_ Còn biết lo lắng cho tôi? Huyết thống của Hoắc gia đương nhiên tôi tự có tính toán, người như cô hình như không có tư cách xen vào mới phải?
Câu trả lời của hắn rất rõ ràng.


Khưu Tịnh Y trong mắt hắn chỉ là công cụ để hắn phát dục, cô cũng nhận thấy hắn luôn dùng đầy đủ biện pháp tránh thai, dù đó là sự thật phơi bày ngay trước mắt, song cũng không khiến cô tránh khỏi chạnh lòng.
Không được nghĩ đến hắn, cũng không được yêu hắn.

Khưu Tịnh Y lẩm nhẩm trong đầu như một loại thần chú, khi cô lần nữa mở mắt ra, thần thái sớm trở về vẻ điềm tĩnh ban đầu.
_ Rất tốt, tôi cũng không muốn mang trong mình giọt máu tạp chủng đó, chúng ta vậy là không ai nợ ai.
Cô không mong hắn tức giận, và hắn cũng không bị lời nói của cô khiến cho tinh thần điên đảo.

Khưu Tịnh Y thầm cảm ơn vì hắn đã luôn giữ được vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt đó, để cô biết hắn đối với cô là tuyệt tình tuyệt nghĩa, giúp cô từ đó chậm rãi cắt đứt tình cảm với hắn, không dây dưa, không đau khổ.
Hoắc Thái Gia vẫn nhìn cô, chỉ khác là hắn ngưng đùa giỡn, vẻ mặt cũng lạnh tanh như lúc đầu gặp gỡ ở Hoắc thị.
_ Nhưng mà biết đâu được, tôi lại hứng thú với đứa con “tạp chủng” đó?
_ Đừng nằm mơ, không bao giờ có chuyện đó xảy ra.
Khưu Tịnh Y lướt ngang qua người hắn, giả vờ nói bản thân rất mệt sau chuyến đi dài, cần được ở một mình để nghỉ ngơi.
Cô nặng nề nhấc từng bước chân lên mỗi bậc thang, vành mắt dần đỏ ửng, chỉ có khi xoay lưng lại với hắn thì cô mới có thể sống thật với cảm xúc của mình.
Hoắc Thái Gia nhìn theo cô.

Hắn không muốn vỗ về người phụ nữ, cũng không có ý định đuổi theo.

Lần đầu tiên hắn thực sự để tâm đến vấn đề mà cô nói, còn có hai chữ “tạp chủng” từ chính khuôn miệng xinh đẹp đó thốt ra khiến đôi mắt hắn trở nên u uất, con ngươi đen láy sáng bừng lên ngọn lửa giận dữ.
Hắn vốn cũng chưa muốn có con, cũng không nghĩ đến đó là cô, vậy mà khi nghe cô nói đến tạp chủng hắn lại trở nên khó chịu, tự ép bản thân phải kiềm chế đến điên cuồng.
Lúc cô thốt lên câu nói tuyệt tình đó cùng với vẻ mặt châm biếm của mình, hắn suýt thì dùng cả hai tay bóp nghẹt chiếc cổ thon dài đó để bịt miệng cô lại, cũng may, hắn đã không làm thế.