Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 27: 27: Gây Thù Chuốc Oán





Hoắc Thái Gia trong mắt Hoắc thị dù luôn là ông chủ khó tính nhưng hắn cũng không phải kiểu người hay nổi nóng, ít nhất hắn luôn biết cách kiểm soát cảm xúc của mình.
Vậy mà hôm nay hắn lại giọng cao giọng thấp với Tô Hiệu, cũng là một người góp công góp sức không nhỏ cho cơ ngơi của hắn.
Khưu Tịnh Y tuy lo lắng cho hắn song cũng không thể nói bản thân không tức giận khi bị Tô Hiệu xem thường, cũng như cảm giác được người khác bảo vệ, rất lâu rồi mới lại có cảm nhận rõ ràng...
Cô im lặng đợi chờ, ngỡ người kiêu ngạo như Tô Hiệu sẽ dội lại một màn nước lạnh với hắn, nào ngờ cô ta chỉ hạ giọng xuống, lời xin lỗi ngay đầu môi vô cùng nhẹ nhàng.
_ Xin lỗi, thưa chủ tịch, lẽ ra tôi không nên ồn ào như thế.
Cũng là một loại hối lỗi, đôi mắt Khưu Tịnh Y cụp xuống, trong lòng dâng lên loại cảm giác không tên.

Người cô ta trút giận lên là cô, vậy mà người nhận được cái cúi đầu đó lại là Hoắc Thái Gia, đúng vậy, đây là lằn ranh giới rõ ràng nhất giữa hai người bọn họ.
Nếu không có hắn, không một ai đoái hoài đến người như cô.

Không sai, hắn là chủ tịch, hắn là nam nhân kim cương trong giới hào môn, hắn là thượng của thượng đẳng.
Còn cô, chỉ là tình nhân vô danh trong số hàng trăm phụ nữ lướt ngang qua đời hắn...
_ Tô Hiệu, nếu tôi không mù, vậy thì cô mù sao?
_ Dạ..vâng?

Tô Hiệu vờ không hiểu, Hoắc Thái Gia hắn không lạnh không nóng, giọng nói lúc này đã bình tĩnh hơn, chỉ khẽ hắng giọng một cái.
_ Người nên nghe câu này không phải tôi, ý tôi là, cô vờ như không nhìn thấy vai thư ký Khưu bị bỏng chỉ vì trò đùa vặt vãnh của cô sao?
Khưu Tịnh Y xúc động nhìn Hoắc Thái Gia, trời đất, đây là lần đầu tiên kể từ lúc cả hai gặp lại nhau, hắn công khai bảo vệ cô.

Trong giây phút nào đó, Khưu Tịnh Y nghe rõ nhịp tim mình đập từng hồi mạnh mẽ, cô chỉ nghĩ vẩn vơ, giá như chuyện này có thể xảy ra, dù chỉ là một chút, tỉ lệ phần nghìn hay phần tỷ cũng được, hắn...còn yêu cô đúng không?
Tô Hiệu mím môi tức giận, sắc mặt chuyển sang màu đỏ hồng, có lẽ cô ta đang vô cùng giận dữ, Khưu Tịnh Y có thể hiểu được lòng tự tôn của cô gái kiêu ngạo này đang bị đả kích thế nào, dù cho là như vậy, cô cũng không muốn mềm lòng, cô ta nhất định phải xin lỗi, chỉ có vậy thì khi bước ra khỏi căn phòng này, Hoắc thị mới không còn ai dám công khai xem thường cô.
Khưu Tịnh Y ngầm thừa nhận sai sót đầu tiên của bản thân, cũng như nhận thức rõ hoàn cảnh và địa vị của mình, cô chưa từng muốn gây sự với ai.

Bên cạnh đó, nếu không thể làm cho Hoắc thị, cô cũng có vô số cơ hội khác với các công ty bên ngoài, bởi vì năng lực của cô vô cùng tốt, trước đây cũng từng có thời gian thực tập ở nhiều nơi, chỉ là bọn họ luôn lo sợ mức lương cô đòi hỏi quá cao, cuối cùng dẫn đến bản thân bị “đào thải”.
Vì vậy, cô có đủ lý do để bảo vệ bản thân mình.
_ Hoắc gia, anh có phần quá đáng rồi đấy? - Tô Hiệu cong môi nhìn Hoắc Thái Gia, kèm theo thái độ trên đôi mắt không mấy tốt đẹp.
Hoắc Thái Gia nhún vai, thở hắt một hơi.
_ Lần này cô định đem thứ gì ra nói đây? Tôi vì cô đã phải sa thải hơn mười thư ký ưu tú nhất, tôi chán ngấy những trò này rồi, cô vẫn muốn chơi tiếp sao?
_ Anh quên chúng ta là gì rồi phải không? Hoắc gia, vị trí hôm nay của anh, đừng quên Tô gia cũng góp công không ít - Tô Hiệu liếc mắt nhìn sang Khưu Tịnh Y - Hơn nữa, trước mặt hôn thê của mình, em không nghĩ anh có thể sống tuỳ tiện như vậy, cứ không phải nữ nhân, anh liền chịu không được sao?
Tô Hiệu gằn giọng, suốt cả quá trình đó, đôi mắt sắc sảo chỉ hướng về phía Khưu Tịnh Y.

Qua chi tiết này tự nhiên bản thân cô có thể hiểu, đây là một loại cảnh cáo.
Sau đó Tô Hiệu tức giận bỏ ra ngoài, Khưu Tịnh Y nhẹ nhàng cảm ơn Hoắc Thái Gia, dù sao đi nữa, cô cũng không nên bận tâm chuyện của bọn họ.
Mối quan hệ hào môn thế gia, cô luôn biết phải có bốn chữ “môn đăng hậu đối”.

Vậy nên mới nói, từ mấy năm trước cô đã không nuôi hi vọng gì nhiều, bây giờ cũng sẽ tiếp tục như thế.

Chỉ là, không thể dễ dàng phủ nhận bản thân cũng có chút tủi thân.
Hoắc Thái Gia trở về ghế ngồi, dáng vẻ bận rộn giống như chưa hề có gì xảy ra, mọi thứ lại diễn ra theo cách vốn có.


Khưu Tịnh Y nhìn hắn gõ gõ lên mặt bàn, lông mày rậm cau lại, cô tiến gần lại phía hắn, nhẹ nhàng thả thêm hai viên đường nhỏ vào khuấy nhẹ.
_ Tại sao phải hành xử như vậy?
Câu hỏi vô cùng nhẹ nhàng, Khưu Tịnh Y chỉ ngoan ngoãn trở về vị trí của mình sau khi khuấy tan viên đường trong tách cà phê của hắn.

Hoắc Thái Gia đưa tay xoa cằm nghĩ ngợi một chút, nhàn nhạt trả lời cô.
_ Tôi không muốn lại phải tuyển người mới, hơn nữa, tôi tốn hơn ba trăm vạn để chuộc cô, phải dùng cho hết.
Biết là hắn sẽ nói vậy, nhưng không hiểu sao lòng cô vẫn có chút hụt hẫng.

Tốn công cô giả vờ không hiểu hỏi đông hỏi tây, cuối cùng hắn vẫn chọn một mặt lạnh lùng như thế.
_ Không phải, Hoắc chủ tịch, ý tôi là ngài không thích cà phê đắng, đúng chứ? Tại sao lại vờ như rất thích chúng?
Hắn nâng tách cà phê lên ngang miệng mình chuẩn bị thưởng thức hương vị thơm ngon đó, đột nhiên bị khựng lại bởi câu nói của Khưu Tịnh Y.

Cô...nhìn ra sao?
Lòng hắn có chút xúc cảm nóng ấm, thế nhưng rất nhanh cũng bị hắn gạt bỏ.

Có lẽ cô vốn là người tinh tế, hơn nữa còn có chút nhạy cảm, trước đây hắn cũng vì những điều này mà động lòng xao xuyến.
_ Đúng vậy, nhưng để chiều lòng người phụ nữ của mình, tôi giả vờ thích chúng thì có sao?
Hắn vừa nói vừa nhấp một ngụm cà phê vào miệng, đôi mắt nhắm nghiền tỏ vẻ thưởng thức.


Hoắc Thái Gia không hề biết rằng câu nói vừa rồi của hắn đã phá vỡ phòng bị kiên cường sót lại của Khưu Tịnh Y.

Hắn cũng không hề biết suốt những ngày tháng vừa qua, cô đã đem mạng sống của mình phó thác vào thứ niềm tin ít ỏi này như một cái phao nổi, dù lênh đênh không đến được bờ, nhưng ít ra cô vẫn có thể sống.
Khưu Tịnh Y lảo đảo ngồi xuống ghế, một tay gắng gượng chống lên cạnh bàn, tự mình sắp xếp lại đống tâm tư ngổn ngang trong lòng, run rẩy thở dài một hơi.
_ Vậy sau này tôi sẽ không thêm đường vào nữa, thưa chủ tịch.
Hoắc Thái Gia nhướn mày, sau câu nói đó, Khưu Tịnh Y trở nên trầm lặng hẳn, cô chỉ biết cúi đầu vào công việc, thậm chí còn không nhìn thấy hắn đang liếc nhìn cô.

Tay hắn thỉnh thoảng có run lên một chút, không biết là do tức giận hay thất vọng, hắn vậy mà đã mong chờ cô nổi nóng với hắn, hay chí ít, gương mặt xinh đẹp đó hiện lên vẻ bất mãn cũng được.

Thế nhưng, cô đã không làm gì cả.
Thậm chí Khưu Tịnh Y còn chẳng cố gắng hỏi người phụ nữ của hắn có phải Tô Hiệu không? Hay là vì sao hắn cùng Tô Hiệu lại bất hoà như vậy...
Chậc, hắn chẹp miệng một cái, tự trách bản thân lại nghĩ nhiều.