Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 25: 25: Tự Sát Bất Thành 2





Lớp học hôm nay có thêm thành viên mới, là một học sinh nữ, con thứ của một tài phiệt nức tiếng.
Khưu Tịnh Y xoay bút trên tay mơ màng nhìn ra hướng cửa sổ, khí trời hôm nay thật đẹp, cũng thật dễ chịu.
_ Tôi là Hoắc Thái Kiều, từ nay mong được cậu giúp đỡ.
Cái tên này nghe rất quen, nhưng là ở đâu nhỉ?
Khưu Tịnh Y ngây ngốc nhìn người trước mặt chìa tay ra với mình, cô ngập ngừng một lúc mới quyết định đáp lại màn chào hỏi kia.
Khi hai bàn tay chạm vào nhau, đột nhiên đối phương dùng lực siết chặt khiến Khưu Tịnh Y có chút lo sợ, cô nói :
_ Bạn học, chúng ta dừng lại được rồi.
_ Dừng lại sao? Mày muốn thoát khỏi đây một mình rồi sống hạnh phúc cùng anh ấy sao??
Giọng nói của Hoắc Thái Kiều trở nên kỳ lạ, giống như khóc cũng giống như rất tức giận, còn mang thêm một loại cảm giác liêu trai quỷ dị chưa từng thấy, hệt như đến từ dưới địa ngục.

Hơn nữa, đường nét trên gương mặt của cô ta bắt đầu vặn vẹo rất khó coi khiến Khưu Tịnh Y sợ hãi, cố rút tay ra khỏi trong vô vọng.
_ Mày phải ở lại đây với tao...đều tại mày, tại mày !!
_ Không...không...cứu tôi vớiiii !! - Khưu Tịnh Y bật khóc thét thật lớn, lớp học đột nhiên trở thành một không gian đen tối, không có thầy cô, cũng không có bạn bè, chỉ có cô cùng Hoắc Thái Kiều lôi lôi kéo kéo.
_ Sắp rồi, mày sắp thuộc về nơi này, cùng với tao, một chút nữa thôi...
Hoắc Thái Kiều nở nụ cười quỷ quái khiến Khưu Tịnh Y dựng cả tóc gáy, cô mếu máo nhìn người trước mặt giữ chặt tay mình, không gian ngày càng biến dạng thành một màu đen tối.
Trong lúc vô vọng nhất, đột nhiên giọng nói của một người đàn ông vang vọng trong không trung gọi tên cô giống như một loại cứu rỗi.

_ Mở mắt ra, không được chết, cô không được quyền chết !!!
Hoắc Thái Kiều dường như cũng nghe thấy, cô ta trở nên tức giận, ghìm chặt tay của Khưu Tịnh Y xuống đất, muốn cả hai cùng tan biến nhanh nhất có thể.
_ Mày không được rời khỏi đây, mày không thể ở bên anh ấy...
_ Khưu Tịnh Y, mau tỉnh dậy cho tôi !!!
Người đàn ông kia gào lên xé toang một khoảng không gian đen tối, tạo nên một thứ ánh sáng mờ nhạt len lỏi vào tầm mắt, Khưu Tịnh Y bàng hoàng nhìn xung quanh, Hoắc Thái Kiều biến mất rồi?
Cô đi theo tiếng gọi đó đến nơi có ánh sáng, cảm thấy bản thân mình trở nên mờ nhạt trong suốt rồi hoàn toàn biến mất.
Khưu Tịnh Y bàng hoàng mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trong phòng kín, xung quanh đều có người mặc áo blouse trắng, tất cả nhìn cô bằng ánh mắt bất ngờ.
_ Mau...mau báo cho Hoắc gia!!
Chỉ sau câu nói đó, rất nhanh, chưa đầy năm phút sau Hoắc Thái Gia đã tất tả chạy vào.

Cũng không biết hắn ở đây từ lúc nào và đã được bao lâu mà quần áo vô cùng xốc xếch, tóc tai cũng luộm thuộm, không giống chút nào tác phong thường ngày của hắn.
Khưu Tịnh Y suýt thì nhận không ra, cũng may, hắn có một gương mặt vô cùng đắt giá có thể cứu rỗi hắn trong mọi hoàn cảnh.
Hắn ôm chầm lấy cô, xúc động không nói nên lời.
_ Tiểu Y, em vẫn còn sống...
Khưu Tịnh Y đáp không nổi sự nhiệt tình của hắn, cô dùng lực đẩy nhẹ hắn ra, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn :
_ Thấy tôi vẫn còn sống, Hoắc thiếu thất vọng lắm đúng không?
Hoắc Thái Gia trừng mắt nhìn cô, dù sao cũng thành công doạ hắn sợ chết khiếp.

Từ trước đến nay hắn từng hành hạ biết bao nhiêu người, nhìn thấy máu đổ thành sông, vậy mà lần này một người cắt cổ trước mặt hắn lại khiến hắn tưởng vết cắt kia là đang nằm trên cổ mình vậy, thật sự rất đau.
_ Lúc nãy tôi mơ thấy Hoắc Thái Kiều, anh muốn biết em gái anh nói gì không? - Khưu Tịnh Y biết là không nên nhắc lại nhưng vẫn muốn tỏ ra một mặt ương bướng trước mặt hắn.
Thấy Hoắc Thái Gia không đáp, Khưu Tịnh Y phần nào cảm thấy yên tâm, nói tiếp.
_ Cô ta giữ chặt tay tôi, nói tôi nhất định phải cùng cô ta ở lại nơi đó, hơn nữa còn nói thứ gì mà...tôi không được sống hạnh phúc cùng ‘anh ấy’ ?
Cô nghiêng đầu nhìn Hoắc Thái Gia, không nằm ngoài sự mong đợi của cô, hắn quả nhiên vẫn im lặng không chút động tĩnh.

Cô biết, sâu trong đôi mắt kia, cô chính là dáng vẻ nữ nhân không biết tiến biết lùi, được nước làm tới.
Hoắc Thái Gia thở dài đứng dậy ra ám hiệu gì đó, từ bên ngoài có vài vị bác sĩ lớn tuổi bước vào, dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp.
_ Khưu tiểu thư, mong cô hợp tác một chút.
Khưu Tịnh Y khó hiểu nhìn đám người kia ngồi xuống rồi quay sang nhìn Hoắc Thái Gia, hắn không những không né tránh mà còn nhìn thẳng vào mắt cô, trở về dáng vẻ độc đoán ban đầu.
Cô mỉm cười thở hắt ra, quả nhiên vừa rồi là hắn đang diễn.


Tốt thật, khốn nạn thật, cô suýt thì tin hắn thật sự sợ mất cô.
Vị bác sĩ kia đưa một ngón tay lên trước mặt Khưu Tịnh Y, nói vài câu xã giao cơ bản vô cùng dịu dàng.
Hoắc Thái Gia chống tay trước ngực, đứng bên cạnh chăm chú nhìn theo động tác của nhóm người kia.
Một.
Hai.
Ba.
.
.
.
Mười.
__________oOo__________
_ Hoắc thiếu, bọn họ về cả rồi.
_ Cô ấy thế nào?
_ Tinh thần so với lúc đầu rất tốt, thôi miên quả thực rất hiệu quả.
_ Cách thức cũ nhưng vẫn tốt, nhỉ? - Hoắc Thái Gia nhàn nhạt trả lời.
Vị quản gia cúi người cung kính, e dè nhìn nét mặt của hắn.
_ Ông có phải đang cảm thấy tôi rất kỳ quái không? - hắn không quay người lại mà chỉ thở dài một hơi, thế nào lại nói trúng tim đen của vị quản gia kia.
Quản gia nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói chắc nịch.
_ Tôi tin thiếu gia biết mình đang làm gì.
Hoắc Thái Gia khó khăn gượng cười một tiếng, cái gì gọi là thấu hiểu, trên đời này e chỉ có một người duy nhất dù biết rõ vẫn cam tâm tình nguyện làm con rối cho hắn.

_ Người tôi hận nhất không phải là cô ấy, người đáng chết nhất là tôi mới phải, nhiều năm như vậy cũng đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, thế nhưng vẫn cứ không nhịn được mà đi tìm cô ấy...
Hoắc Thái Gia nói một hồi bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt hắn đỏ hồng, thoáng trên đó còn có làn nước mỏng trong suốt.
_ Ông có hiểu cảm giác này không? Tôi gặp cô ấy không biết bao nhiêu lần, lần nào đôi mắt đó cũng như lần đầu gặp lại tôi.
_ Chúng tôi quen nhau bốn năm ba tháng tám ngày, là tôi tự mình đong đếm, tự mình tạo kỷ niệm rồi khắc ghi trong lòng, còn đối với cô ấy, mọi ký ức chỉ dừng ở tuổi mười bảy, thành ra trong lòng cô ấy chúng tôi rốt cục chỉ ở bên nhau có hai năm...
_ Một ngày nào đó Khưu tiểu thư sẽ hiểu nỗi khổ tâm của cậu.
_ Không, nếu cô ấy biết được mọi chuyện, nhất định sẽ tìm cách trốn khỏi tôi.
Hoắc Thái Gia đau khổ vuốt trán mình, phía sau đôi bàn tay đó, quản gia biết hắn lại đang cố dụi mắt không khóc.

Đây không phải lần đầu tiên hắn mất tỉnh táo, cũng không phải lần đầu tiên ông nghe hắn nói những điều này.
_ Cô ấy...lại quên nữa rồi đúng không?
_ Thiếu gia, lần này Khưu tiểu thư vẫn nhớ mọi thứ, chỉ là chuyện xảy ra đêm hôm đó đã bị xoá mất.
_ Ông tự ý quyết định?
_ Tôi không mong thấy cậu tiếp tục đau khổ, Hoắc thiếu, lần sau mong cậu hãy cẩn thận, bởi vì chúng ta không thể lạm dụng thuật thôi miên suốt, điều này phá vỡ quy luật tự nhiên, không những có ngày bại lộ, hơn nữa còn tàn phá sức khoẻ của cô ấy.
Hoắc Thái Gia bất động một lúc mới khẽ gật đầu ra hiệu đã hiểu, vị quản gia lúc này mới cung kính rời đi, để lại hắn trong gian phòng rộng lớn một mình suy nghĩ.
Nhìn lên khung ảnh cũ kỹ trên bàn, hắn sờ vào gương mặt hạnh phúc của chính mình trên đó, rồi lướt qua thiếu nữ bên cạnh, khẽ mỉm cười một cái.