Chương 919
“Đúng vậy” Phan Kiều Như nghiêm túc gật đầu, mẹ của người đàn ông này bị ung thư, tuy là giai đoạn đầu, có thể chữa khỏi, nhưng tiền thuốc men nhất định là rất đắt, nhưng số tiền này với cô 1a không là gì cả, chỉ cần bước vào nhà họ Lâm thì muốn gì mà không cớ?
Hơn nữa, cô ta vẫn thực sự thích Lâm Minh Hạ Ly nghe không hiểu họ nói gì, nhưng tiêm thức đang nói với cô bé rằng mẹ đang gặp nguy hiểm, cô bé cũng vậy.
Hạ Ly mở to mắt nhìn Phan Kiều Như, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp, quát Phan Kiều Như: “Dì xấu xa”’ Dì này mỗi lần đến Phong Linh Đàm đều bắt nạt cô, còn cướp đồ chơi anh trai đưa cho cô, bây giờ còn đưa cô bé đến đây.
‘Vẻ mặt Phan Kiều Như thay đổi, cô ta đi về phía trước túm lấy Hạ Ly từ phía sau người đàn ông, Hạ Ly nắm chặt quần áo người đàn ông, khớp xương đều đỏ lên, nhưng Phan Kiều Như.
không buông ra. Cô ta dùng sức, Hạ Ly bị cô ta kéo đến loạng choạng ngã xuống, trán đụng vào góc bàn, trong nháy mắt sưng lên.
Phan Kiều Như cười lạnh, nhìn Hạ Ly trên mặt đất, trong lòng có chút niềm vui trả thù.
Hạ Ly cần răng tự đứng lên, trong mắt có những giọt nước mắt pha lê xoay tròn, nhưng dù thế nào cô bé cũng không để rơi xuống, cứng đầu đến mức khiến người ta xót xa.
Ôi”
Phan Kiều Như mim cười, nhìn đôi mắt hồng hồng rất giống Lê Nhược Vũ, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, liền kéo Hạ Ly đi về phía trước: “Khóc đi. Nín cái gì? Lần trước ở chỗ Lâm Minh, không phải mới đụng một chút mà đã khóc như vậy sao? Sao hôm nay mày không khóc?”
Cô ta nhớ rõ, lần đó ở Phong Linh Đàm nếu không phải là Hạ Ly thì Lâm Minh làm sao có thể bảo cô ta đừng đến Phong Linh Đàm nữa chứ, Lâm Minh làm sao có thể tuyệt tình như vậy, tất cả là vì hai mẹ con này.
Hạ Ly trừng mắt với Phan Kiều Như, hàng lông mi cong dài chuyển động, cực kỳ giống một búp bê đáng yêu.
Nhưng mà búp bê này vừa dứt lời, con mắt đỏ ngầu, vẻ mặt tủi thân mà quật cường khiến người ta đau lòng, hét lên với Phan Kiều Như: “Cha mẹ sẽ đến cứu cháu! Cái người phụ nữ xấu xa này!”
Phan Kiều Như giơ tay lên muốn đánh cô bé nhưng bị người đàn ông kia kéo lại: “Được rồi, bây giờ chúng ta phải lừa Lê Nhược Vũ đến đây, cô mà đánh con bé rồi con bé quay về nói với Lâm Minh thì cô phải làm sao hả?”
Phan Kiều Như cười cợt: “Con bé thấy tôi rồi, anh nghĩ tôi còn trả con bé về được sao?”
“Nó còn nhỏ như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm ra tay chứ?” Người đàn ông kia híp mắt lại, người phụ nữ tên Phan Kiều Như này quả nhiên lòng dạ độc ác.
Phan Kiều Như xua tay, kỳ quái nhìn người đàn ông: “Vì sao tôi phải giết người diệt khẩu hả?
Tôi chỉ định bán con bé đến một thôn làng hẻo lánh, đứa trẻ đáng yêu thế này nhất định sẽ được mọi người yêu thích? Chỉ cần không gặp phải Lâm Minh là được…”
Hạ Ly nghe thấy thì bỗng chốc hoảng sợ, nếu bán cô bé đi chỗ khác thì cô bé sẽ không gặp được cha mẹ nữa sao?
Không quan tâm tới vết thương trên trán, dùng hết sức mình chạy tới chỗ Phan Kiều Như: đang ngồi trên ghế sofa, tay đấm chân đạp: “xấu xa! Cô mau trả cháu về! Cô xấu xa này!”
Phan Kiều Như ghét bỏ tránh khỏi tay Hạ Ly, trẻ con vốn chẳng có bao nhiêu sức lực, huống chỉ là từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn như Hạ Ly, sao hiểu được làm sao đánh người ta: “Được rồi, mau gọi điện thoại cho Lê Nhược Vũ, đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi”
“Tôi gọi điện cho cô ta?” Người đàn ông ngây ra, thế chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao.