Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 19




Chương 19

Không biết lộn bao nhiêu vòng, hai người rốt cuộc đụng vào một cây đại thụ mới dừng lại.

Lê Nhược Vũ ôm miệng nôn khan, vùng thoát khỏi vòng tay đang ôm trong ngực của Lâm Minh, lúc này mới phát hiện hai người đang ở một nơi nào đó trong rừng rậm, trên mặt đất đều là cỏ dại bụi cây, trên cánh tay, trên đùi cô mặc dù có trầy da chảy máu, nhưng vẫn không có gì nghiêm trọng.

“HỪ.: Nghe được tiếng kêu ẩn nhẫn cố kìm nén, Lê Nhược Vũ lập tức đỡ người bảo vệ mình dậy, lo lắng hỏi: “Lâm Minh, Lâm Minh, anh có sao không!”

Lâm Minh chống tay gượng đứng dậy, mệt mỏi tựa vào thân cây, nhếch khóe môi, một lần nữa khôi phục dáng vẻ ngả ngớn thường ngày, ngước mắt nhìn cô gái vẻ mặt lo lắng, cười nói: “Tôi đã nói rồi, còn chưa cưới em, tôi làm sao mà chết được.”

“Cho cho tôi anh bị thương chỗ nào? ÁI” Lê Nhược Vũ không có tâm trạnghưởng ứng câu pha trò của hẳn, nhanh chóng kiểm tra vết thương trên ngườ hẳn ¡.

Nhìn một lượt từ trên xuống, liền phát hiện sau vai hẳn trúng đạn!

Máu cơ hồ nhuộm đỏ một mảng lưng áo.

Tình hình đó cho thấy, hẳn trên cả hành trình vừa lái xe vừa che chở cô, thời điểm nhảy xe cũng vẫn vững vàng che chở cho cô…

Cô không có chuyện gì, nhưng hẳn…

Timcô bỗng đập mạnh một cách khó hiểu.

“Lâm Minh… Thanh âm Lê Nhược Vũ mang theo một tia nghẹn ngào.

“Suyt!” Lâm Minh bỗng nhiên cầm tay kéo người vào trong ngực mình, “Im lặng một chút, đừng dẫn dụ sự chú ý của bọn chúng, người cứu viện lập tức tới ngay.”

“Vết thương của anh…”

“Không chết được, ” Lâm Minh võ võ lên đỉnh đầu cô đầy vẻ cưng chiều, giọng nói như dỗ trẻ con, “Ngoan nào, một chút nữa thôi: Nghe được thanh âm yếu ớt của hản, Lê Nhược Vũ chớp chớp mảt,thở ra một hơi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh không sao thì tốt, dù sao tôi cũng không muốn anh xảy ra việc gì.”

Lâm Minh ôm cô, nghe thấy giọng mũi cô nức nở đau lòng lẩm bẩm, khóe môi không tự chủ nhếch lên thành một độ cong mị hoặc thỏa mãn…

Đúng như lời Lâm Minh, trong lúc bọn người truy đuổi còn chưa tìm ra bọn họ, tiếng còi xe cảnh sát đãï¡nh ỏi vang lên, những người đó lúc này chỉ biết hoảng hốt chạy tháo thân.

Người của Lâm Minh cũng kịp thời đuổi tới, đưa bọn họ đi bệnh viện.

Một giây trước khi rơi vào hôn mê, Lâm Minh vẫn cố chấp níu cổ tay Lê Nhược Vũ, nói: ‘Chờ gặp mặtlần nữa, hãy nói cho tôi biết em là ai…”

Lê Nhược Vũ nén lệ liên tục gật đầu: “Chỉ cân anh không chết, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Lực độ trên cổ tay biến mất, Lê Nhược Vũ nhìn người rơi vào trạng thái hôn mê, không biết hẳn có nghe thấy lời mình hay không.

Một đêm kinh hoàng như phim hành động, lúc này đã hoàn toàn hạ màn.

Nhưng trong lòng Lê Nhược Vũ vẫn không cách nào bình tĩnh, dù bây giờ cô đã an toàn nằm trên giường ngủ, nhưng trong đầu đều là bóng dáng người xả thân che chở cho mình.

Không biết vết thương hắn có nặng hay không, đã tỉnh chưa…