Biệt thự Phó gia.
Đèn lớn trong sân đồng loạt sáng lên, quản gia và dì Vương lập tức cùng nhau ra cửa nghênh đón.
“Tiên sinh, ngài đã trở lại!”
Phó Bách Diễn xuống xe, đi vòng qua bên kia, mạnh mẽ bế lên chim hoàng yến đã bước nửa chân ra ngoài cửa xe.
“Anh làm gì đấy?” Tô Cảnh Nhan hoảng sợ, theo bản năng mà khoanh lại cổ hắn.
Sao Phó tiên sinh mất trí nhớ rồi lại thích kiểu ôm công chúa thế này?
Phó tổng gợi lên khóe môi, ngữ khí ý vị thâm trường: “Cậu nói tôi muốn làm, cái, gì?”
Đối diện là vô số đôi mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm, thầy Tô da mặt mỏng mà nóng bỏng vành tai: “Đừng nói nữa.”
Chiếc xe cà tàng của Phó tiên sinh, dạo này đều tùy thời tùy chỗ mà nổ máy.
“Tiểu thiếu gia! Ngài cũng đã trở lại!” Dì Vương vừa thấy hắn, lập tức vui vẻ ra mặt.
Phó Bách Diễn giữa mày vừa động, nghi hoặc nói: “Dì Vương, dì quen cậu ta?”
Nụ cười trên mặt dì Vương lập tức cương lại.
Không xong! Đầu óc này của bà, sao lại quên chuyện tiên sinh mất trí nhớ rồi cũng quên cả tiểu thiếu gia chứ?
Nhưng không chờ dì Vương nghĩ ra cái cớ, Phó Bách Diễn đã lẩm bẩm: “Dì Vương, dì nhìn nhầm rồi, cậu ấy không phải……”
Âm cuối dần dần tan biến trong không khí.
Quản gia luôn luôn trầm ổn mà khuyên nhủ: “Tiên sinh, buổi tối gió lớn, vẫn là đi vào trước rồi nói sau.”
Phó Bách Diễn nhấc chân bước tới, thuận miệng nói với nhóm người giúp việc của Phó gia: “Từ hôm nay trở đi, mọi người cứ gọi cậu ấy là Nhan thiếu.”
Những lời này cũng tương tự với việc trao cho chim hoàng yến một thân phận chính thức.
Ở nơi này, không có ai dám khinh thường vật nhỏ trong lòng hắn.
“Vâng, tiên sinh.” Nhóm người giúp việc lên tiếng đáp.
Tô Cảnh Nhan lựa lúc hắn không chú ý, đối mọi người ôm ôm quyền: Còn xin mọi người thông cảm ngốc lão công của tôi nhiều hơn.
Đêm nay, Phó Bách Diễn vốn có xã giao, hiện tại lâm thời trở lại biệt thự Phó gia, người giúp việc lập tức bận rộn làm việc, tay chân lanh lẹ mà chuẩn bị bữa tối cho hai người.
Phó Bách Diễn ôm người một đường lên lầu hai, vào phòng ngủ chính, sau đó ném người lên chiếc giường lớn mềm mại.
Hắn nhìn từ trên cao xuống nói: “Tiểu dã miêu, cậu nên cảm thấy vạn phần vinh hạnh vì điều đó.”
Nằm trên chiếc giường lớn xa hoa quen thuộc, Tô Cảnh Nhan thoải mái thở dài: “Lời này là sao?”
Phó tổng vẻ mặt lãnh khốc: “Cậu là người đàn ông đầu tiên mà tôi mang về nhà.”
Tô Cảnh Nhan thầm cảm thấy tò mò: “Vậy mấy người tiểu tình nhân trước kia anh đã mang đi đâu?”
Vừa dứt lời, lại nghĩ tới lần đầu tiên của Phó tiên sinh là cho hắn, vậy trước kia, hẳn là không có tiểu tình nhân nào khác nhỉ?
Trừ phi, Phó tổng thích làm từ thiện, bao dưỡng tiểu tình nhân sau đó hai người cùng đắp chăn bông tâm sự với nhau.
“Trước kia không ——” vấn đề này tới trở tay không kịp, Phó tổng suýt nữa thì buột miệng nói ra, may mắn mà kịp thời thắng lại.
Hắn dời đi tầm mắt, mạnh miệng nói: “Đây không phải là chuyện cậu cần quan tâm, dù sao không mang về nơi này.”
Đáng chết, nếu để chim hoàng yến biết hắn là lần đầu tiên làm kim chủ, nhất định sẽ cười nhạo hắn ấy chứ?
“A ~” Tô Cảnh Nhan kéo dài âm cuối, nâng dậy nửa người trên, cười khanh khách nói: “Vậy thì…… thật đúng là cảm thấy vạn phần vinh hạnh.”
Phó Bách Diễn: Không biết sao hắn lại cảm thấy ngữ điệu của cậu ta chỉ là có lệ……
Tự dưng cảm thấy khó chịu, Phó tổng bắt đầu tìm tra: “Nam nhân, cậu bày ra tư thế này, là đang câu, dẫn tôi sao?”
Tô Cảnh Nhan thuận tiện lại thay đổi một tư thế khác, thong thả ung dung mà giảng giải: “Trong lòng có Phật, xem đều là Phật; trong lòng có dâm, xem đều là dâm.”
Phó Bách Diễn lửa giận bùng lên, động tác thô bạo mà tháo cà vạt, giống một đầu dã thú đi săn, đột nhiên nhảy vồ lại đây.
“Tôi nói rồi, đừng đùa giỡn với tôi.”
Tô Cảnh Nhan cọ giường đệm lui ra sau: “Bình tĩnh! Phó tổng, chúng ta vẫn chưa có ăn tối đấy!”
Phó tổng lại lần nữa lộ ra nụ cười tà mị, một tay chặt chẽ khóa lại cổ tay của hắn: “Ăn cậu trước.”
Mắt thấy phim hành động không dành cho thiếu nhi sắp mở màn, cửa phòng ngủ lại kịp thời bị gõ vang lên: “Tiên sinh, bữa tối đã chuẩn bị xong.”
Bàn tay to nóng bỏng cứng đờ, Tô Cảnh Nhan nhân cơ hội trượt ra khỏi người hắn, vừa sửa sang lại quần áo xốc xếch, vừa mở miệng trêu đùa: “Định mệnh đã an bài em phải lấp đầy bụng trước.”
Phó Bách Diễn nặng nề mà thở ra một ngụm khí thô.
Đáng chết, người trong phòng bếp tay chân nhanh nhẹn như vậy làm gì chứ?
Đi xuống lầu, các món ăn phong phú tinh xảo đã được bãi đầy trên chiếc bàn dài ở nhà ăn.
Tô Cảnh Nhan tự nhiên mà ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa gắp lên một miếng sườn chua ngọt: “Ừ, không tồi.
Thật nhớ hương vị này.”
Nói xong, liền tự mình ăn lên.
Tuy lúc nãy đã ăn tối ở Đỉnh Mây rồi, nhưng vì có hai con ruồi cứ nhìn chằm chằm từng giây từng phút nên hắn cũng chưa ăn được mấy miếng.
Hắn ăn cơm vội vàng nhưng lễ nghi trên bàn ăn lại rất tốt, tướng ăn ưu nhã tựa như một bức họa, không nhìn ra tật xấu gì.
Phó Bách Diễn tuy đối với việc chim hoàng yến chỉ lo ăn một mình mà có chút bất mãn, nhưng thấy hắn ăn ngon như vậy, nên hiếm khi không có mở miệng tìm tra.
Hắn gắp một đũa thịt cá: “Ăn nhiều cá một chút, không phải cậu thích ăn cá lắm sao?”
Tô Cảnh Nhan chợt ngừng động tác nhấm nuốt.
Trước kia hắn đúng là rất thích ăn cá, nhưng từ hồi đại học có lần ăn cơm bị mắc xương cá nên hắn cũng không còn thích ăn cá nữa.
Có điều, sao Phó Bách Diễn lại biết hắn đã từng thích ăn cá?
Không đúng, Phó tiên sinh rõ ràng đang mất trí nhớ mà.
Hắn ngước mắt nhìn: “Phó tổng, sao anh lại biết em thích ăn cá?”
“…… Nhớ nhầm.” Phó Bách Diễn như nhận ra điều gì, chợt thu đũa lại, bỏ thịt cá vào chén của mình.
Quả nhiên, dù có giống nhau đến thế nào đi nữa cũng không phải cùng một người, sao có thể ngay cả sở thích cũng giống nhau được?
Tô Cảnh Nhan thầm cảm thấy có gì đó khác thường, cười khẽ mà truy vấn: “Là có người nào khác thích ăn cá sao?”
Phó Bách Diễn thần sắc lạnh lùng: “Không có.”
Không có thì không có, hung cái gì mà hung?
Tô Cảnh Nhan thầm mắng một câu, tiếp tục hưởng dụng mỹ thực của mình.
Nhưng dù sao cũng đã tối, sức chiến đấu có hạn, thầy Tô vừa cảm thấy hơi no bụng liền buông đũa.
Hắn cũng không muốn chờ lát nữa trong lúc vận động lại bị xóc đến nhổ ra.
Ăn xong bữa tối, Phó tổng bề bộn trăm công ngàn việc nên về thư phòng xử lý sự vụ, còn Tô Cảnh Nhan thì tung ta tung tăng lên lầu tắm rửa.
Trong phòng ngủ, tất cả vật dụng của hắn vẫn đặt ở chỗ cũ, cũng không biết Phó tiên sinh mất trí nhớ rồi lại làm sao mà thuyết phục được bản thân bỏ qua điều này.
Không được, không thể để mặc Phó tổng tiếp tục như vậy nữa, nếu nhỡ có ngày bệnh tình chuyển biến xấu thì làm sao đây? Phải tìm một nhà bệnh viện khác đáng tin cậy hơn để kiểm tra mới được.
Tô Cảnh Nhan vừa tắm rửa vừa âm thầm cân nhắc.
Mặc vào áo ngủ bước ra phòng tắm, tóc vẫn còn ướt nhẹp, hắn lại ghé lên giường, kéo cái gối đầu lót ở dưới ngực, mở ra di động xem tin nhắn.
Làm lơ nhóm chat đang điên cuồng tag mình, hắn click mở WeChat của Lâm Bảo Bối, gửi tin nhắn qua.
【 Tô Tây Hòa 】: An toàn về đến nhà chưa?
Đối diện chậm chạp không trả lời, Tô Cảnh Nhan chán đến chết mà chống cằm, bỗng nhiên muốn ôn lại tiểu thuyết bá tổng một chút.
Không có ai biết rằng, người thanh niên mang phong độ trí thức như thầy Tô, lúc còn niên thiếu vô tri đã từng bị thằng bạn thân nối khố là Lâm Bảo Bối kéo vào vực sâu tiểu thuyết, nếm qua vô số đề tài tiểu thuyết, có khoảng thời gian còn trầm mê thể loại “Bá đạo tổng tài yêu ta”.
Tuy nhiên, hắn đã sớm quay đầu là bờ.
Nói làm là làm, thầy Tô quen tay mà tải về một ứng dụng đọc tiểu thuyết, sau đó mở ra trang đầu, từ trên màn hình nhìn mà hoa cả mắt kia lựa chọn trúng mục tiêu.
“《Kiều Thê Đắt Giá: Phó tổng Phu Nhân Đừng Hòng Trốn 》…..
Vẫn là mô tuýp quen thuộc ha ha ha!”
Giọng nam máy móc cứng nhắc bắt đầu cẩn thận đọc bài ——
【 Phó Bắc Thần, tổng tài tập đoàn Phó thị, cũng là tập đoàn tài chính lớn nhất toàn cầu, nắm trong tay mạch máu kinh tế của mấy chục quốc gia.
Thế nhân đều nói hắn lãnh ngạo, quái gở, thị huyết, lại không biết rằng hắn cũng không gần nữ sắc, đêm đó bị người xấu hạ dược sau lại cùng nàng……】
Thầy Tô chà xát da gà nổi trên cánh tay, tự nhủ thầm: Tô Cảnh Nhan, hãy tiếp tục kiên trì! Kiên trì rồi nhất định sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!
【 “A, nữ nhân.” Trong mắt Phó tổng hiện ra ba phần châm biếm, ba phần lạnh lùng, bốn phần không chút để ý ——】
“Cùng với hơn 90 phần sa điêu!” Tô Cảnh Nhan thuận miệng tiếp một câu, sau đó suýt thì cười ngả rạp lên giường.
“Ha ha ha…… Cười chết mất!” Sau nhiều năm ôn lại thể loại kinh điển, thầy Tô ôm bụng cười đến cả người phát run, sau đó trong lúc lơ đãng mà ngoái đầu nhìn qua.
Phó tổng chân chính với hơn 90 phân sa điêu nọ đang đứng ở phía sau hắn, phát ra cái nhìn chăm chú tử vong.
**********
Lời tác giả:《999 Lần Lật Xe Mỗi Ngày Của Tiểu Kiều Thê Đắt Giá Của Phó Tổng》.