Một tiếng sau, thầy Tô mang cặp kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, xuất hiện trước cửa cao ốc của tổng bộ tập đoàn Thịnh Tinh.
Tổng bộ tập đoàn Thịnh Tinh tọa lạc tại khu vực CBD sầm uất nhất thành phố A, tòa nhà chọc trời đâm thẳng tầng mây, hào khí tận trời.
Nói ra cũng thật xấu hổ, đây vẫn là lần đầu tiên Tô Cảnh Nhan bước vào tổng bộ Thịnh Tinh.
Những lần gặp mặt trước khi kết hôn, hai người không phải đang dùng bữa, thì cũng là đang uống cà phê, kết hôn rồi, hắn càng là một lần cũng chưa tới.
Tuy vẫn biết Phó gia có tiền, nhưng hiện giờ đứng trước cửa công ty, hắn mới rõ ràng cảm nhận được, Phó tiên sinh thật sự là bá đạo tổng tài phái hiện thực.
Đáng tiếc, người có hơi ngốc.
“Ngẩn người làm gì đấy?” Phó Bách Diễn giơ tay nhéo nhéo sau cổ chim hoàng yến, thấp giọng uy hiếp: “Dám chạy thử xem?”
Tô Cảnh Nhan: …… Khi không hắn bỏ chạy làm gì?
“Xin chào Phó tổng!” Nhân viên bảo an được huấn luyện kỹ lưỡng nhanh chóng xếp thành hai hàng trước cửa, đều nhịp khom lưng, lên tiếng vấn an vô cùng vang dội.
Phó Bách Diễn buông tay, dẫn đầu bước ra chân dài đi vào tòa cao ốc.
Tô Cảnh Nhan yên lặng đuổi theo.
“Phó tổng, chào buổi chiều!”
“Phó tổng, chào buổi chiều!”
Từ cổng lớn đến cửa thang máy, chỉ một khoảng cách ngắn ngủi, mỗi một nhân viên khi nhìn thấy Phó tổng đều cúi chào thăm hỏi, Tô Cảnh Nhan cũng bị ép tiếp nhận cái cúi chào của từng người, cả một đoạn đường, cùng với những ánh mắt thăm dò không rõ ý vị.
Thính lực của hắn từ trước đến nay rất tốt, trước chỗ rẽ, hắn mơ hồ nghe được phía sau có người đang khe khẽ nói nhỏ: “Đây là ai vậy? Mà lại còn đi cùng Phó tổng đến đây? Tân hàng không à?”
“Không biết a, trông cũng khá giống minh tinh, chẳng lẽ là cái người có tai tiếng với Phó tổng hôm bữa……”
Tô Cảnh Nhan:??? Phó tổng của mấy người không chỉ có tin đồn với nữ minh tinh mà còn có tin đồn với nam minh tinh nữa sao?
Được lắm, có tiền đồ lắm.
Hai người cùng nhau bước vào thang máy chuyên dụng của tổng tài, đi thẳng lên văn phòng tổng tài ở tầng 38.
“Phó tổng, Tô thiếu.
” Vừa ra thang máy, bí thư Kim lập tức bước tới chào đón.
“Thông tri với quản lý của các bộ phận, mười phút nữa mở một hội nghị video ngắn.
” Phó Bách Diễn vừa đi vào văn phòng, vừa thuận tay cởi áo khoác tây trang.
“Vâng, Phó tổng.
” Bí thư Kim lên tiếng đáp, theo thói quen mà duỗi tay đi tiếp áo khoác tây trang của sếp, lại không chú ý tới một bàn tay khác đã đoạt trước.
Tô Cảnh Nhan tự nhiên mà tiếp nhận tây trang, nghi hoặc nói: “Sao lại mang vẻ mặt đấy? Em lại không làm gì với tây trang của anh.
”
“Hừ.
” Phó tổng hừ lạnh: “Vô sự hiến ân cần.
”
Trong lúc nói chuyện, bí thư Kim đã đẩy ra cửa văn phòng tổng tài.
Vừa nhìn lướt qua, phong cách trang hoàng trong văn phòng không khác mấy với thư phòng trong biệt thự Phó gia, tông màu chủ yếu là đen, trắng, xám, vừa tối giản vừa lạnh lẽo, làm người ta cảm giác nhiệt độ căn phòng bị giảm xuống mấy độ.
Chờ Phó tổng đi vào rồi, Tô Cảnh Nhan đứng ở cửa khẽ hỏi: “Bí thư Kim, Phó tổng gần đây có hành vi nào khác thường không?”
Bí thư Kim: “Ngài là chỉ phương diện nào ạ?”
Tô Cảnh Nhan châm chước một chút: “Không phải anh ấy bị mất trí nhớ sao? Cách xử lý công việc và quan hệ xã hội chẳng hạn, có khó khăn gì không?”
Bí thư Kim khựng lại vài giây: “Đều không có vấn đề, năng lực quản lý của Phó tổng vẫn tốt như trước.
”
“Thế ——” Tô Cảnh Nhan dò xét vẻ mặt của hắn: “Vẻ mặt của anh là thế nào?”
Sao trông lại có chút thất vọng vậy?
Bí thư Kim dùng ngón giữa đẩy đẩy gọng kính đen trên mũi: “Tôi lại nghĩ rằng ngài đang quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của Phó tổng.
”
“Chậc ~” Tô Cảnh Nhan cười nhạo một tiếng: “Tôi là loại người này sao?”
Bí thư Kim cười mà không nói.
Tô Cảnh Nhan đi về phía trước hai bước lại bỗng nhiên lùi trở về: “Nghe nói Phó tổng của mấy người gần đây đang có tin đồn với tiểu minh tinh nào đấy phải không?”
“Phỉ báng.
” Bí thư Kim bình tĩnh trả lời: “Phó tổng đã cho người phát văn hàm luật sư rồi ạ.
”
“Vậy…… Phó tổng nhà cậu, bên cạnh anh ấy, có nữ thư ký gợi cảm nóng bỏng gì đó không?” Thường thì, trong tiểu thuyết tổng tài, tổng tài và thư ký đều sẽ có vài ba chuyện khó nói đại loại thế.
Bí thư Kim mỉm cười nói: “Ngài xem tôi có phù hợp với tiêu chuẩn gợi cảm nóng bỏng trong lòng ngài không?”
Tô Cảnh Nhan: “…… Không nhìn ra đấy, bí thư Kim, cậu cũng hài hước quá nhỉ?”
“Nào có.
” Bí thư Kim khiêm tốn: “Đều là ngài và Phó tổng biết cách dạy dỗ thôi.
”
Tô Cảnh Nhan: ……
“Hai người các cậu, đứng ở cửa chuẩn bị làm môn thần đấy à?” Phó Bách Diễn ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt sắc bén bắn về phía hai người đang thấp giọng giao lưu.
Sao hắn lại không biết chim hoàng yến và bí thư của hắn có quan hệ tốt như vậy nhỉ? Chẳng lẽ……
Vật nhỏ là gián điệp thương mại do công ty đối thủ phái tới?
“Môn thần?” Tô Cảnh Nhan xoay người, khẽ nở nụ cười: “Ngại quá, Phó tổng, cái này phải tính giá khác nha.
”
Phó Bách Diễn: ……
“Cậu thành thật ngồi đợi cho tôi!”
Tô Cảnh Nhan đành phải ngồi xuống sô pha, thuận tay cầm một quyển tạp chí tiếng Anh trên bàn trà.
Nhà tư bản vạn ác, chẳng khác nào hoàng đế thời cổ đại, phê tấu chương thôi cũng cần phi tử ở bên cạnh hầu hạ.
Có điều, hắn phát hiện, Phó Bách Diễn vừa bước vào văn phòng lại giống như lập tức thay đổi thành một người khác.
Trước kia, khi hai người ở nhà với nhau, tuy Phó tiên sinh cũng sẽ mang cho hắn một loại cảm giác xa cách lại thân sĩ, nhưng ít ra cũng sẽ không tạo cho người ta cảm giác giống một đài máy móc lạnh lẽo.
Này vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phó tiên sinh hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc.
Tham gia cuộc họp qua video, lắng nghe báo cáo, ký tên văn kiện, nhưng cũng không có lớn tiếng mắng chửi hay nổi giận với nhân viên, cả người đều tản ra khí phách không giận tự uy.
Ngay cả khi giám đốc bộ môn tiến vào hội báo công tác, toàn bộ hành trình hắn cũng là mắt nhìn thẳng, trận địa sẵn sàng đón quân địch, chỉ dám ở trong lúc di chuyển mà trộm dùng đuôi mắt liếc về phía hắn.
Tô Cảnh Nhan quan sát đủ rồi, lặng lẽ đứng dậy đi về phía kệ sách nằm bên phải
Văn phòng Phó tổng rất lớn, trong đó chỉnh một mặt tường được lắp kệ sách gỗ.
Tô Cảnh Nhan nhìn lướt từ trái qua phải, phát hiện những bộ sách của Phó tiên sinh lại có xác suất trùng hợp cao tới 70% với những bộ mà hắn đã đọc, thậm chí còn có cả cuốn《 Đám Ô Hợp 》.
Hắn tùy tay rút ra cuốn《 Đi Trên Cánh Đồng Xanh 》từ trên kệ, trong lòng cảm thấy có chút khó tin, mấy cuốn sách này thấy thế nào cũng không giống với thể loại mà Phó tổng sẽ thích đọc.
Xem ra, sựu hiểu biết của hắn về Phó tiên sinh thât sự là đã thiếu lại thiếu.
“Cậu đang xem gì đấy?” Phó tổng đang ngồi trước bàn làm việc, dường như rốt cuộc cũng nhớ tới tiểu tình nhân của mình.
“Chỉ là nhìn sơ qua.
” Tô Cảnh Nhan để sách lại chỗ cũ, rồi rút ra một quyển sách nguyên tác tiếng Anh: “Không nghĩ tới, Phó tổng lại đọc rộng đến thế.
”
Nghe vậy, Phó Bách Diễn buông văn kiện trong tay, như suy tư gì mà nhìn chằm chằm hắn vài giây, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Khi nào thì cậu tốt nghiệp?”
Tô Cảnh Nhan: “? Em tốt nghiệp nhiều ——” nhiều năm rồi mà!
Hắn cố nghẹn lại mấy chữ cuối cùng, thuận miệng qua loa: “Có lẽ là sang năm.
”
Có lẽ?
Phó Bách Diễn đối với ngữ điệu sao cũng được của chim hoàng yến mà cảm thấy rất bất mãn, hắn nhíu mày, nhẫn nại tính tình tiếp tục hỏi: “Tốt nghiệp rồi cậu tính toán làm gì?”
Tô Cảnh Nhan buông sách xuống, rất có hứng thú mà hỏi ngược lại: “Sao Phó tổng lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này?”
“Đối với tương lai của chính mình, cậu không có chút dự định nào sao?” Phó Bách Diễn giữa mày càng nhíu càng sâu.
“Dự định?” Tô Cảnh Nhan cố ý đùa hắn, làm ra vẻ mặt như chẳng hề để tâm: “Bây giờ lương của em một năm được trăm vạn rồi, còn cần dự định gì nữa chứ?”
Phó Bách Diễn: ……
“Vậy cậu không có cái gì muốn làm sao?”
“Uhm……” Thầy Tô hơi suy tư, phá lệ dứt khoát mà trả lời: “Nằm kiếm tiền.
”
“Mà cũng không đúng, nghiêm túc mà nói thì, có khi còn phải ngồi hoặc là cong eo quỳ xuống nữa.
” Thầy Tô nghiêm túc bổ sung: “Nếu Phó tổng khai phá ra tư thế mới, em sẽ ——”
Phó tổng giận dữ đập bàn: “Ban ngày tuyên dâm! Không biết xấu hổ!”
Lời tuy là thế, bên tai hắn lại “phụt” đỏ lên như muốn bốc khói.
Tô Cảnh Nhan cong cong khóe môi, ý vị thâm trường mà cười: “Tối hôm qua không biết xấu hổ mà quấn lấy em, chính là người nào đó nha.
”
Hắn phát hiện, Phó tổng mặc quần áo rồi liền trở nên nghiêm trang lên, thậm chí ngây thơ vô cùng, so với nghiệp chướng phía dưới kia lại không xứng đôi chút nào.
“Cậu, cậu, cậu……” Phó Bách Diễn nói không lại hắn, chỉ có thể hùng hổ mắng: “Cậu không được nói sang chuyện khác cho tôi!”
Vật nhỏ nhanh mồm dẻo miệng này, sao lại không có chí tiến thủ gì hết?
Tô Cảnh Nhan bước ra chân dài, chậm rì rì mà đi về phía bàn làm việc: “Em chỉ muốn an nhàn mà kiếm tiền thôi, không được sao?”
“Ngoại trừ tiền ra, tôi cũng có thể cho cậu rất nhiều thứ khác.
” Phó tổng bình tĩnh lại, vẻ mặt nghiêm túc mà giáo dục chim hoàng yến nhà mình cách làm thế nào để lập kế hoạch cho bản thân: “Cậu suy nghĩ kỹ lại xem.
”
“Ví dụ như……” Tô Cảnh Nhan dừng lại bước chân, chống hai tay lên mặt bàn: “Xe? Biệt thự? Em muốn biệt thự lớn được không?”
Phó Bách Diễn: ……
Tô Cảnh Nhan nhịn không được nở nụ cười, khẽ giọng dỗ dành: “Đừng nghiêm túc như vậy mà, Phó tổng.
”
Hóa ra, Phó tổng bị mất trí nhớ rồi lại thú vị hơn Phó tiên sinh nhiều, thật là dễ đùa.
“Đừng đùa với tôi.
” Phó Bách Diễn dùng khớp ngón tay gõ gõ mặt bàn, đầy mặt viết bốn chữ lãnh khốc vô tình, sử dụng chiến thuật đả kích bằng ngôn ngữ: “Lúc nãy thấy cậu cầm một quyển nguyên tác tiếng Anh, đọc hiểu không? Đại học đã thi đậu CET-4-6 chưa?”
CET-4-6?
Tô Cảnh Nhan ngớ người mà chớp chớp mi mắt, chẳng lẽ, Phó tổng đang……khuyên bảo tiểu tình nhân mình dưỡng phải học tập đàng hoàng sao?
Chẳng lẽ “ân ân a a” gì đó đã không thỏa mãn được ác thú vị của Phó tổng sao?
Phó tổng tự tin cười: “Bị tôi nói trúng rồi chứ gì, chưa thi đậu phải không?”
“Thế nào, Phó tổng ngài là muốn em học giỏi tiếng Anh, học tập cách gọi của người nước ngoài sao?” Tô Cảnh Nhan hồi thần lại, cúi người đến gần bên tai Phó tổng: “Không sao cả, chuyện này em biết, không cần học.
”
Giọng nói thanh nhuận dễ nghe bị cố tình đè thấp, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi răng: “Come on….
baby…oh…yes….
”
Một giây, hai giây, ba giây ——
Nam nhân bỗng đứng lên khỏi ghế xoay, tựa như mãnh thú thoát khỏi lồng sắt, động tác thô bạo mà vươn tay kéo người nọ đè lên bàn làm việc rắn chắc, trang giấy văn kiện màu trắng tựa bông tuyết rơi rụng đầy đất.
“Hôm nay, cậu lớn tiếng gọi rõ ràng cho tôi.
” Sâu thẳm trong đôi mắt đen nổi lên một tia màu đỏ tươi, Phó Bách Diễn vươn tay nới lỏng cà vạt, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một.
“Phải gọi bằng tiếng Anh, nếu có lẫn một từ tiếng Trung nào, tôi sẽ làm, chết, cậu.
”
Đôi tay bị trói chặt, Tô Cảnh Nhan cắn cắn bờ môi đỏ bừng ướt át, đôi mắt đào hoa liễm diễm gợn sóng dần dần hiện ra vẻ ủy khuất.
Hắn run giọng lên án: “Thì ra…… thì ra Phó tổng anh muốn ở bên em, chỉ là vì muốn học tiếng Anh thôi sao?”
**********
Lời tác giả:
Phó tổng: Không, tôi chỉ thèm thân mình cậu thôi, cậu tỉnh táo chút đi!.