Buổi trưa, Cố Khải rốt cuộc cũng tới công ty, nhưng cả người nhìn qua thật tiều tụy, ngay cả lúc họp cũng không yên lòng.
Vì thế các đồng nghiệp đều cảm thấy thực không yên suy đoán, đm không lẽ bệnh tình nương nương lại nặng thêm? Không không không thể nào, rõ ràng đã nói sắp xuất viện rồi mà!!!!!! Này không khoa học!!!!!
“Cố tổng, Cố tổng?” Trong phòng họp, quản lí báo cáo phải gọi vài tiếng Cố tổng mới giật mình hoàn hồn.
“Thật có lỗi.” Cố Khải xoa huyệt thái dương, bưng café đứng lên, “Hôm nay trạng thái tôi không tốt, để Bowen chủ trì cuộc họp lần này đi.”
Bạch Quyết lo lắng nhìn anh, “Có phải có chuyện gì không?”
“Tối qua Tiểu Niên đau đầu cả đêm, chăm sóc em ấy nên nghỉ ngơi không tốt.” Vẻ mặt Cố Khải thực mệt mỏi, “Mọi người cứ tiếp tục đi.”
Ngọc thể nương nương bất an, lão đại lo lắng, không khí trong phòng họp lập tức nhiễm một tầng u ám! Mỗi người đều nơm nớp lo sợ, sợ lạng quạng bị boss bắt bẻ trút bực!
Phải biết rằng Cố tổng lúc bực lên sẽ rất lãnh khốc, phi thường phi thường đáng sợ a!
Bạch Quyết tiếp tục hội nghị, chưa đến mười phút sau, cửa lớn đột nhiên bị người đẩy ra cái rầm!
“Anh!” Đệ đệ mãnh liệt vọt vào, âm thanh thê lương!
Tất cả mọi người ở đây đều chấn động! Định mệnh kêu thế này cũng quá tê tâm liệt phế rồi!
“Làm sao vậy?” Cố Khải nhíu mày.
“Ba vừa gọi điện, nói hình như trí nhớ Tiểu Niên bắt đầu hồi phục rồi!” Biểu tình đệ đệ kích động!
Đệt!!!! Một lời nói ra, mọi người trong phòng họp đều rung động! Đm có cần ảo vậy không! Khôi phục trí nhớ! Giống như xuyên vô phim ngôn tình thần tượng Đài Loan vậy! Cược một trái dưa chuột! Bây giờ nương nương nhất định đang chìm đắm trong ân oán nhà giàu lệ rơi đầy mặt không thể tự kiềm chế!
Một giây sau, Cố tổng khí phách nhào ra khỏi cửa! Bởi vì quá khẩn trương nên anh đá ngã luôn cái thùng rác! Tiếng loảng xoảng vang lên thật lớn, y như tiếng chiêng trống cổ vũ chiến sĩ xuất chinh hồi xưa!
Mọi người cảm thấy tình tiết này thiệt cấp lực!!!!!!!!
Tuy rằng đệ đệ rất muốn hưởng thụ tràng vỗ tay của mọi người thêm chút nữa, nhưng để diễn cho tròn vai, đành phải tiếc nuối quay đi chạy theo anh cậu đến bãi đỗ xe!
“Thấy em diễn sao?” Đệ đệ ngồi ở ghế phó lái, có chút tiếc nuối diễn chưa đã!
“Được.” Ca ca đơn giản khen cậu một chữ.
“Chỉ được thôi hả?” Đệ đệ mất hứng, còn tưởng rằng anh mình phải điên cuồng dùng năm nghìn chữ khen mình chứ!
“Đi thôi, đến bệnh viện.” Cố Khải khởi động xe.
“Anh!! Tẩu tử đã nhớ ra chuyện trước đây! Anh!! Tẩu tử nhớ lại thời gian tốt đẹp đã qua!! Anh!! Tẩu tử nói ảnh yêu anh!!!” Đệ đệ bị kịch Quỳnh Dao nhập, diễn đến nghiện, chìm sâu vào biển nghệ thuật! Mãi cho đến khi xe vào đường cao tốc, vẫn còn đang khản cổ gọi “Anh!!!!!!!!!”
Đầu Cố Khải vang ong ong, hai tay sống chết nắm chặt tay lái, để phòng ngừa bản thân nhịn hết nổi quăng cậu ra cửa sổ!
Mà cùng lúc đó, Lưu Tiểu Niên đang ngồi trên giường bệnh nói chuyện phiếm với Cố ba ba.
“Nào, ăn thêm một miếng ô mai nữa đi.” Ba ba đặc biệt hiền lành.
“Không cần đâu, hồi chiều đã ăn nhiều lắm rồi.” Lưu Tiểu Niên xoa xoa bụng, “Cảm ơn bác Cố.”
Thiệt là ngoan ngoãn a! Cố ba ba cảm động! Y chang hồi nhỏ!
“Nếu không thì con chơi cờ nhảy với bác nha.” Bị ông nhìn chằm chằm, Lưu Tiểu Niên cảm thấy có hơi không tự nhiên, vì thế chủ động mở miệng.
Đầu tiên nhãn tình Cố ba ba sáng lên, sau đó lại tối đi, “Thôi bỏ đi.”
“Sao vậy?” Lưu Tiểu Niên thực buồn bực, đây là trò ổng thích nhất mà!
“A Khải nói con phải nghỉ ngơi, không cho bác tìm con chơi cờ!” Ba ba bi phẫn vô cùng.
“Chúng ta lén chơi, không nói ảnh biết.” Lưu Tiểu Niên lấy ipad ra, đặc biệt trượng nghĩa!
“Được!!!!!!!!” Cố ba ba lệ nóng doanh tròng, đây rõ ràng mới là con ruột mình mà!
Vì thế lúc ca ca đệ đệ tiến vào thì nhìn thấy hai người bọn họ ngồi xếp bằn g trên giường, ở giữa đặt một cái ipad!
“Hai người đang làm gì đó?” Đệ đệ rất ngjac nhiên.
Cái định mệnh! Ba ba bị hoảng sợ! Sao không gõ cửa chớ! Thiệt không bất lịch sự!
“Chúng tôi đang xem tin tức!” Lưu Tiểu Niên nhanh chóng ngồi thẳng lưng!
“Xem tin tức gì vậy?” Cố Khải để áo khoác lên sofa, thuận miệng hỏi.
“Sóng gió tài chính!”
“Tin đồn giải trí!”
Trăm miệng một lời.
Giấu đầu hở đuôi… Đệ đệ nhìn ba mình, trong mắt tràn đầy đồng tình!
“Rốt cuộc hai người đang làm gì đó?” Cố Khải nhíu mày đi tới.
Ba ba cảm thấy thực khẩn trương!
“A, chóng mặt quá!” Lưu Tiểu Niên đột nhiên ngã bẹp xuống giường!
Cố Khải: …
“Ba đi tìm bác sĩ!” Ba ba nhanh chóng chuồn đi, sẵn tiện túm theo đệ đệ!
Lưu Tiểu Niên nằm trên giường nhìn anh, biểu tình đặc biệt đặc biệt suy yếu!
“Giả bộ!” Cố Khải dở khóc dở cười.
A, bị bị bị nhìn thấu rồi! Lỗ tai Lưu Tiểu Niên đỏ lên, rõ ràng hồi nãy mình diễn tốt lắm mà lời nói hành động đều vô cùng tự nhiên lưu loát sao lại bị phát hiện nhanh vậy chớ thiệt không khoa học!
“Lại chơi cờ nhảy chứ gì?” Cố Khải thực bất đắc dĩ, “Bác sĩ đã nói, em cần phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Em thấy khỏe rồi mà.” Lưu Tiểu Niên lấy lòng ôm lấy anh, “Hôm nay không chóng mặt cũng không mắc ói!”
Mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình lộ ra bộ ngực nhỏ bán moe cầu tha thứ này nọ thiệt vô sỉ mà! Trong lòng Cố tổng vừa oán thầm vừa chuẩn không cần chỉnh bị đánh trúng điểm moe!
“Bác sĩ nói ngày mốt là em được xuất viện rồi, đến lúc đó dẫn em đi ăn một bữa lớn chúc mừng.” Cố Khải xoa nắn hai má cậu, “Ăn món Italy chịu không?”
“…Nhưng mà bác trai nói dẫn em đi ăn bánh đúc lạc Xuyên Bắc rồi.” Lưu Tiểu Niên thực khó xử.
Cố tổng giận, “Giữa mùa đông mà ăn bánh đúc lạc cái gì, xuyên nam xuyên bắc gì cũng không cho đi!”
“Nhà hàng đó có bánh đúc lạc nóng, còn có lẩu ngon cùng xiên nướng nữa.” Lưu Tiểu Niên dùng ánh mắt đặc biệt đặc biệt mong chờ nhìn anh!
Trọng điểm căn bản không phải là nhiệt độ bánh đúc a! Trong lòng Cố tổng rít gào, sau đó bất đắc dĩ vạn phần, “Được rồi được rồi, vậy cả nhà cùng đi.” Nỗi khổ của người đàn ông thành đạt ai có thể hiểu đây!!!!
Sau đó anh được vợ chủ động hôn một cái!
Này coi như phần thưởng? Tuy rằng thực thích nhưng mà… hôn nhẹ này nọ nhất định không đủ cấp lực! Cố tổng tâm hoa nộ phóng ôm eo nhỏ của vợ, hung hăng hôn lại!
Lần hôn này có hơi lâu, thế nên lúc đệ đệ bưng hai ly café chạy về, anh cậu cùng tẩu tử vẫn còn đang nóng bỏng hôn lưỡi!
Sau đó đệ đệ liền xấu hổ muốn chết chạy đi ư?
Đừng đùa dai vậy! Khó khăn lắm mới có bản hiện trường để xem đó!
Đệ đệ hưng trí bừng bừng núp sau cửa, cẩn thận thưởng thức toàn bộ quá trình!
“Có người nơi này bắt đầu không ngoan rồi nha.” Sau khi hôn môi triền miên kết thúc, Cố Khải tươi cười xấu xa, cách quần vợ xoa nhẹ hai cái.
Mặt Lưu Tiểu Niên đỏ bừng, hoàn toàn là tại anh hồi nãy vừa hôn vừa sờ loạn a! Đương nhiên hai người đã lâu không xx cũng là một trong những nguyên nhân… nhưng đó chỉ là một phần nhỏ thôi! Thật ra mình không hề muốn chút nào! Lưu Tiểu Niên vừa lừa mình dối người vừa thoải mái rầm rì, ỡm ờ để anh cởi quần ngủ mình ra! Kéo quần lót xuống một chút, cầm vật nhỏ đã hoàn toàn lên tinh thần kia!
Tất cả chuyện này đương nhiên là làm trong chăn, hơn nữa còn bị bóng dáng cao lớn của ca ca che mất! Cho nên trong mắt đệ đệ là hình ảnh thuần khiết, sau khi anh hai và tẩu tử hôn xong thì bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm! Quả thực phù hợp với người già trẻ nhỏ!
Thiệt nhàm chán a! Còn tưởng rằng sẽ có tiến triển gì mới! Đệ đệ rất thất vọng.
“Bỏ đi, bác trai bọn họ sắp về rồi đó.” Thắt lưng Lưu Tiểu Niên như nhũn ra, vươn tay đẩy anh.
“Sợ gì chứ, có về cũng không thấy được gì.” Cố Khải làm chuyện xấu, hơi hơi dùng sức nhéo một cái, ánh mắt Lưu Tiểu Niên lập tức đỏ lên!
“Bảo bối cũng không phải rất muốn sao?” Tiếng Cố Khải thực ái muội, “Ngoan, chịu đựng, đừng kêu.”
Hu hu hu ai muốn kêu đâu! Lưu Tiểu Niên lệ rơi đầy mặt, rõ ràng là lí trí muốn đẩy ra, thân thể lại tham luyến động tác của anh ấy, thậm chí còn muốn nhiều hơn nữa.
“Ra nhanh vậy?” Rất quen thuộc với thân thể cậu, Cố Khải cười khẽ, “Bảo bối lần này có hơi nhanh nga.”
Lưu Tiểu Niên vô lực mềm nhũn trong ngực anh, hai má bị tình dục nhiễm một tầng ửng hồng, hai chân cũng bắt đầu giật thót.
Một giây sau đó!
Đệ đệ bước đến!
Bởi vì cậu đúng ngoài cửa chốc lát, cảm thấy hành lang có hơi lạnh! Hơn nữa hai người trong phòng vẫn luôn nói chuyện phiếm, không có miếng xíu cao trào nào hết! Thiệt sự là không có kiên nhẫn chờ đợi!
“Anh.” Đệ đệ vừa bước đến vừa hỏi, “Muốn latte hay là Americano?”
Oh shit!!!!!!!!! Sét đánh giữa đồng bằng a!!!!!!!!!!!!!! Sao đệ đệ lại xuất hiện lúc này chớ!!!!!!!!!!!!!!!!! Sau lưng ca ca chợt lạnh!!!!!!!!! Đầu tiên là cảm giác thân thể người trong ngực cứng đờ!!!! Sau đó vật nhỏ đang lên tinh thần trong tay… đột nhiên xìu xuống!!!!!!!!!!!!
Sắc mặt Lưu Tiểu Niên tái nhợt vẻ mặt mơ hồ, nhìn như giây sau xẽ xỉu!
Đệt! Cố tổng lập tức đau lòng không chịu nổi! Trước tiên anh ôn nhu nhét vợ vào ổ chăn, sau đó quay đầu lãnh khốc tàn nhẫn nhìn em trai mình.
“Americano giống như mọi lần, bỏ thêm một phần ba sữa.” Đệ đệ hoàn toàn không cảm thấy được nguy hiểm, còn đang nhiệt tình giới thiệu.
“Theo anh ra ngoài một lát.” Ca ca nghiêm túc.
“Ủa sao vậy?” Đệ đệ thực giật mình, nhìn thoáng qua sắc mặt của Lưu Tiểu Niên… đm chẳng lẽ tẩu tử đã xảy ra chuyện gì sao? Anh hai không tiện nói ở đây nên mới kêu mình ra ngoài? Trong phim thường hay có đoạn này a! Bác sĩ gọi người nhà bệnh nhân lên, sau đó vẻ mặt tiếc nuối nói chúng tôi đã cố gắng hết sức các thứ… A cảnh tượng hình như có hơi thác loạn… Nhưng này chắc không phải trọng điểm!
“Anh, Tiểu Niên bị làm sao vậy?” Đệ đệ khẩn trương vạn phần, mới ra khỏi cửa phòng bệnh liền hỏi.
Ca ca nghiêm mặt không nói một câu, trực tiếp dẫn đệ đệ ra ban công hút thuốc.
“Anh đừng làm em sợ!” Đệ đệ càng khẩn trương!
“Anh không hù em.” Ca ca chậm rãi xắn tay áo, “Mà ông trực tiếp ngược mày luôn nè!”
Tiếng kêu thảm thiết lập tức không dứt bên tai, đệ đệ lệ rơi đầy mặt giãy dụa, “Em em em có làm gì đâu! Em có lòng tốt mua café cho anh mà! Còn nhớ rõ khẩu vị của anh thêm sữa không đường!”
Đệ đệ tri kỉ như này mà cũng đánh được?
Anh hai thiệt biến thái!
“Đánh là vì mày mua café không thêm đường!” Ca ca phủi tay đứng lên, cảm thấy thần thanh khí sảng!
Hóa ra là tại lí do này! Vậy mà cũng là lí do sao! Đệ đệ ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong mắt tràn ngập nước mắt trong suốt!
“Tiểu Hi?” Cửa ban công đột nhiên truyền đến một tiếng gọi ôn nhu mà lại kinh ngạc!
Hu hu hu! Đệ đệ khóc nhào vào trong lòng anh! Y như nhìn thấy một vị thiên sứ anh tuấn!
“Em làm sao vậy?” Lục Triển Phong nhất thời mờ mịt.
“Em tôi hẳn là rất nhớ cậu.” Ca ca dõng dạc, “Tôi về phòng bệnh trước, cậu an ủi nó cho tốt.”
Trong phòng bệnh, Lưu Tiểu Niên đã chôn cả người vào ổ chăn! Cosplay một cái bánh trôi trắng nhỏ!
“Sao lại trùm đầu thế này.” Cố Khải dở khóc dở cười ngồi bên giường, kéo chăn xuống một chút, thấy một đôi chân trắng nõn!”
…
Sao lại nằm úp sấp rồi! Cố tổng háo sắc cúi đầu hôn một cái, sau đó đổi phương hướng, rốt cuộc thành công lôi vợ từ trong chăn ra!
“Tiểu Hi đâu?” Ánh mắt Lưu Tiểu Niên đỏ hồng, thê thảm hỏi.
“Gặp được Lục bác sĩ, ở ngoài nói chuyện phiếm rồi.” Cố Khải giúp cậu tựa vào đầu giường.
“Vậy cậu ấy… có thấy… chuyện kia… không? Giọng Lưu Tiểu Niên nhỏ như muỗi kêu!
“Thấy cái gì mới được?” Cố Khải cố ý khi dễ cậu.
Lưu Tiểu Niên mặt đỏ tai hồng, dùng gối đầu đánh anh! Đồ đáng ghét!
Dùng gối đầu đánh đánh gì đó moe nhất. Cố Khải tâm hoa nộ phóng xông lên, dùng sức hôn một cái, “Yên tâm đi, nó chưa thấy gì hết.”
Lưu Tiểu Niên nhẹ nhàng thở ra.
“Thỏ con nho nhỏ có phải bị dọa rồi không?” Cố Khải hưng trí bừng bừng xốc chăn lên, “Mau cho chồng kiểm tra nào!”
Còn, còn nữa hả? Lưu Tiểu Niên lệ rơi đầy mặt, tùy tay nắm lấy một trái cam, quyết đoán đập vào ót Cố tổng anh tuấn!
Thế giới lập tức im lặng!
Trong không khí tràn ngập hương cam thơm ngát!
Cố tổng bưng đầu, cảm thấy thực buồn bực!
Vợ thiệt bạo lực!!!!!! Cư nhiên dùng trái cam lớn như vậy!!!!!!!
Hên là không mua dứa!! Bằng không chắc mình cũng mất trí nhớ mọe rồi!!!
Như vậy là không được!!! Mình nhất định phải quản giáo ẻm lại đàng hoàng! Cho ẻm biết thế nào là là lợi hại! Tuyệt đối không thể tùy tiện phản kháng, càng không thể dùng cam đập đầu!
Điều giáo này nọ nhất định phải có!!!!!
Cố tổng lãnh khốc thanh cổ họng một chút!
Năm phút sau Bạch Quyết có gọi tới, nhưng hồi lâu cũng không ai bắt máy! Bởi vì lúc này Cố tổng đang chân chó vạn phần giơ tay phải, cam đoan với vợ sau này tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ không tùy tiện động dục nữa! Vì để tỏ vẻ quyết tâm, thậm chí còn nói ba lần ‘tuyệt đối’!
“Bảo bối, anh thật sự biết sai rồi, năn nỉ em đó liếc mắt nhìn anh một cái đi mà!” Giọng nói Cố tổng thực khẩn trương, cúi đầu tính toán rồi nói tiếp, “Bằng không em đập anh thêm một cái nữa ha? Lần này dùng quýt mà đập, đập xong thì không giận nữa.”
“Cái gì a!” Lưu Tiểu Niên bị chọc cười, “Đi nghe điện thoại đi!”
Vợ yêu cười rộ lên thiệt moe! Cố Khải hôn mặt cậu một cái, sau đó ra ban công nghe điện thoại, lập tức chuyển từ mặt dày mode sang đẹp trai điên cuồng mode, chuyển hóa không chút áp lực!
“Thế nào?” Cố Khải hỏi.
“Sau khi anh đi, Diệp Thanh cũng nói trong nhà có việc, phải tan tầm sớm.” Bạch Quyết nói, “Vẫn có người luôn âm thầm theo dõi, phát hiện hắn đi vào một quán cafe.”
“Cùng người của Đằng Dực?” Cố Khải nói.
“Đúng vậy.” Bạch Quyết cười khẽ, “Kế tiếp nhất định sẽ có trò hay để xem.”
Cố Khải cúp điện thoại, đứng ở ban công rút một điếu thuốc.
Đằng Dực là đối thủ đau đầu nhất của Cố thị, cũng không phải vì đối thủ quá mạnh đấu không lại, mà là bởi vì sử dụng thủ đoạn thật sự quá vô sỉ. Mấy ngày trước lúc Bạch Quyết đưa cho Diệp Thanh kế hoạch sang năm kia, trà trộn vào rất nhiều trojan horse(*) bí mật, có thể định vị chính xác những tài liệu này đi đến đâu hơn nữa còn xâm nhập hệ thống. Ba ngày sau, bộ kỹ thuật liền tra ra một phần tư liệu trong đó bây giờ đang nằm trong máy tính của tập đoàn Đằng Dực. Nhưng cũng không phải toàn bộ, hiển nhiên Diệp Thanh cũng để lại một tay, bất quá lúc này hắn đã không còn khả năng trở về Cố thị nữa rồi, như vậy dựa theo lẽ thường mà nói, cũng sẽ nóng lòng đưa số tư liệu còn lại tới tay người mua để lấy tiền thoát thân.
(*) Trojan horse: Trojan horse, tiếng Anh của Ngựa Troia, là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus. Một trong những thứ giăng bẫy của Ngựa Troia là nó tự nhận là giúp cho máy của thân chủ chống lại các virus nhưng thay vì làm vậy nó quay ra đem virus vào máy. (Nguồn: wikipedia)
Xem như chó ngáp phải ruồi? Cố Khải bật cười. Đằng Dực nổi tiếng cẩn thận, cho dù bình thường tìm cơ hội, đưa lên bản kế hoạch giả này, đối phương cũng chưa chắc tin. Bây giờ đổi thành mua trong tay của chính người trong trụ sở Cố thị, chắc là sẽ tin hén?
“Điện thoại của ai vậy?” Chờ lúc Cố Khải trở về, Lưu Tiểu Niên tò mò hỏi.
“Bowen nói cho anh biết, Diệp Thanh sau khi biết em khôi phục trí nhớ đã mang theo kế hoạch sang năm của Cố thị chuồn rồi.” Cố Khải nói.
“A?” Lưu Tiểu Niên chấn động, “Vậy công ty có tổn thất hay không?”
“Chuyện này em không cần quan tâm đâu.” Cố Khải xoa đầu cậu, “Giao cho anh là được rồi.”
“Bằng không em gọi khuyên cậu ấy vài câu nha?” Lưu Tiểu Niên vẫn thực lo lắng.
“Em nghĩ bây giờ hắn còn bắt máy của em ư?” Cố Khải bật cười, rướn qua hôn nhẹ cậu, “Ngoan, mau dưỡng bệnh cho tốt sau đó viết tiếp ‘Tổng tài yêu mèo con’ mới là việc em cần làm nhất.”
…
Này coi như gián tiếp khinh bỉ ư?
Lưu Tiểu Niên buồn bực vạn phần!
Ba ngày sau, Diệp Thanh thu dọn đồ đạc chuẩn bị trốn tránh sóng gió, lại bị cảnh sát chặn được ở nhà ga. Bộ kĩ thuật tìm được kế hoạch sang năm của Cố thị từ máy tính của hắn, còn tra ra được tài khoản của hắn đột nhiên có một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc được chuyển từ nước ngoài về, vẫn đang điều tra nơi gửi.
Trừ lần đó ra, còn tìm được một cuốn nhật ký trong hành lí của hắn, trên bìa viết hai chữ ‘Trầm Hiên’ xiêu xiêu vẹo vẹo. Sau khi Cố Khải nghe nói liền đến cục cảnh sát nhận quyển sổ kia về.
Mở ra trang đầu tiên, ánh mắt Cố Khải bất ngờ đỏ lên.
Thứ hai, ngày 24 tháng 12, tuyết rơi nhỏ.
Cùng anh Khải đắp hai người tuyết, còn được ăn kẹo bông gòn ngọt ngào bự bự! Còn nữa, khăn choàng của tụi mình cùng là màu đỏ!
Tuy bị Tiểu Hi cào trầy mặt, nhưng vẫn chơi rất vui vẻ!
Rất nhiều lỗi ghép vần cùng lỗi chính tả, còn có hình vẽ người que nguệch ngoạc. Tuy rằng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng vô cùng chân thành, cẩn thận ghi chép lại các sự việc mỗi ngày. Trong đó còn có vài chữ thanh nhã xinh đẹp, là bút tích của Trầm bá mẫu năm đó. Phỏng chừng là vì Tiểu Hiên lười biếng nên đọc cho mẹ viết giùm.
Hèn chi Diệp Thanh lại biết rõ chi tiết năm đó như vậy, bởi vì tiểu ngốc tử kia ngay cả ăn cơm món gì cũng đều viết lại. Cố Khải cẩn thận lật từng tờ, nhớ lại nhiều năm trước, trong lòng cũng mềm nhũn như muốn tan chảy.
“Anh.” Cố Hi đẩy cửa ban công ra, “Xong chưa? Chúng ta cùng đi đón Tiểu Niên về nhà.”
“Đi liền đây.” Cố Khải bỏ cuốn nhật kí vào ngăn kéo khóa lại, sau đó cười tiến đến, hung hăng xoa đầu đệ đệ một cái!
“Kiểu tóc mới của em!” Đệ đệ bất mãn oán giận!
“Sao hồi đó em hay khi dễ Tiểu Niên vậy chứ?” Ca ca nhịn cười. Cứ mười trang nhật kí thì có ít nhất ba đến năm trang, kết thúc đều thêm một vài câu ‘Tiểu Hi đánh mình’ ‘Lại bị Tiểu Hi cắn tay rồi’ linh tinh!
“…” Đệ đệ nhìn trời, lịch sử đen tối này nọ.
Ai kêu lúc đó anh chỉ lo kè kè bên ảnh, không để ý tới em trai thân yêu làm chi!
Nhất định phải ghen!!!!!!!!!!!!
Sau khi đón vợ ra viện, cả nhà lái xe thẳng đến quán ven đường, vui mừng khôn xiết ăn đồ nướng!
“Em muốn ăn thịt ba chỉ!” Đệ đệ phấn khích vạn phần, sau khi nói xong lại cảm thấy không phù hợp khí chất tiểu tươi mát của mình, vì thế xấu hổ bổ sung, “Đương nhiên em chủ yếu ăn rau sống thôi.”
“Ba muốn ăn bí đỏ cùng đậu hũ!” Ba ba tuyệt đối không chịu thừa nhận răng mình không tốt, “Bởi vì hai món này nhiều dinh dưỡng nhất!”
Lưu Tiểu Niên im lặng không lên tiếng, bưng dĩa điên cuồng gắp ba rọi, thịt gà, đậu hũ, nấm đông cô, rau xà lách, nấm kim châm vân vân! Biểu tình đặc biệt nghiêm túc! Ở bệnh viện lâu như vậy lạt miệng vờ lờ, í í í có chả cá kìa! Nhất định phải cật lực ăn bù mới được!!!
Mười phút sau, một mâm đồ nướng thật lớn khí phách nằm chình ình trên bàn!
“Sao nhiều dữ vậy?!!!!!!” Cố tổng bị chấn động cmnr!!!!
Nhưng không ai để ý anh, bởi vì ba người kia đã bắt đầu cầm đũa như bay!!!
Rõ ràng là tui trả tiền đó! Sao lại không không có nhân quyền vậy chớ! Cố tổng cảm thấy thật bi phẫn!
Mà ngay lúc anh đang bi phẫn, Hồ Vân Phi còn cố tình gọi tới nữa chứ, “Ngày mai tôi cầu hôn rồi! Tối nay đi uống rượu chứ hả!”
“Không rảnh.” Cố Khải từ chối nhanh gọn lẹ.
“Ê.” Hồ tổng lập tức bất mãn, “Trượng nghĩa chút coi!”
“Có muốn tôi cho Bình Bình nghỉ một ngày không?” Cố Khải hỏi.
“Đương nhiên không cần!!!!!” Hồ Vân Phi nghiêm túc nói, “Tốt nhất là bắt ẻm tăng ca giùm tôi.”
“Câu này nghe y như cậu muốn yêu đương vụng trộm, nhờ tôi giữ chân vợ cả giùm vậy!” Cố tổng mỉa mai.
“Tóm lại ngày mai tuyệt đối không được để em ấy tan tầm trước tám giờ đó nha!” Hồ tổng rít gào cảnh cáo!
“Anh đang nói chuyện với ai vậy?” Trong điện thoại đột nhiên có tiếng hỏi của Lâm Bình Bình.
Vì thế điện thoại lập tức bị cúp! Cố Khải nghe tiếng tút tút, con mọe nó quả thực phải cảm khái hàng vạn hàng nghìn.
Ai mà ngờ được! Tên dâm ma không chút tiết tháo nào kia lại thật sự cầu hôn! Bởi vậy mới nói, tận thế nhất định cũng có thật!
“Không phải em đau đầu nên ngủ rồi à?” Hồ Vân Phi che dấu hỏi, “Sao lại ra đây.”
“Hồi nãy nằm mơ.” Lâm Bình Bình lười biếng xoa xoa mắt, xoay người đi vào phòng ngủ, “Em đi ngủ tiếp đây, anh cũng nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”
Hồ Vân Phi nhìn bóng lưng cậu, ánh mắt tà mị mà lại thâm tình!!!!
Tuy rằng nói thế này rất sến súa nhưng mà… vừa nghĩ tới việc mình sống cùng tiểu yêu nghiệt này cả đời, mỗi tối có thể ôm nhau ngủ, mỗi sáng thức dậy có thể nhìn thấy nhau đầu tiên, trong lòng liền cảm thấy ấm áp dào dạt!
Thật sự đã chìm quá sâu rồi a…
HẾT CHƯƠNG 83