“Thẩm Nghị nhíu mày: “Đó là chuyện của con bé, chuyện nó muốn gả đi, không được nhà họ Mộ bên kia đối xử tốt là đo nó tự chọn lấy, trách được ai cơ chứ?”
Ngô Mạn Lệ nghe vậy liếc sang bên Thẩm Nhã Văn: “Nói thì như thế, nhưng đù sao con bé cũng. là con gái anh, nếu chuyện đó bị truyền ra ngoài, vẫn là nói chúng ta không biết đạy con, như vậy không tốt lắm.”
Bà ta nâng mắt lên, nhìn vào Thẩm Nghị đang suy nghĩ bên kia: “Nói cho cùng, Vân Khanh đứa nhỏ này, em cũng không phải mẹ ruột của con nên không có quyền quản, mấy năm nay anh cũng. thấy rồi đấy, con bé rất ít khi chịu nghe theo sắp xếp của chúng ta, nó muốn gì làm gì đều do nó tự quyết định, có bao giờ chịu nghe lời của người lớn. Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy cũng không giữ lại cho anh chút thể diện nào, em thấy mà đau lòng. Mấy năm nay, chuyện con bé không tôn trọng em không bàn tới nhưng không nghĩ tới đối với anh cũng vô tình như vậy, rốt cuộc thân dưỡng cũng không bằng thân sinh, cho dù em có đối xử tốt với con bé như nào thì nó cũng nghĩ rằng em là mẹ kế, cảm thấy là do chúng ta bất công với nó.
Nước mắt bà ta từ từ chảy, mũi sụt sịt: “Em. biết dự tính của anh, nếu như nên chuyện với nhà họ Mộ bên kia, đối với công ty mà nói, chắc chắn là có hậu thuận vô cùng lớn, nhưng nếu Vân Khanh không đứng về phía anh, không muốn giúp, như vậy...
Bà ta nói đến đây rồi thôi, ý tứ gì đã thể hiện rõ ràng trong từng câu từng chữ trước đó.
Ánh mắt Thẩm Nhã Văn khẽ động, trong lòng. muốn giờ ngón tay cái lên với mẹ mình.
“Đúng vậy, bố, bố không thể để lãng phí tài nguyên như vậy được, chuyện chị có được gả vào. nhà họ Vệ hay không cũng không hể liên quan tới người, mấy năm này chuyện hợp tác giữ bố và nhà họ Vệ bên kia là do giao tình từ lâu giữa hai nhà, chứ không phải đựa vào sự trợ giúp của chị.”
Thẩm lúc này đột nhiên hiểu được điều trong lòng mình cảm thấy không thích hợp lức trước rốt cuộc là gì.
Sự ngỗ ngược của Tống Vân Khanh hôm nay nằm ngoài dự đoán của ông ta, suy cho cùng ông ta vẫn cần đứa con gái nghe lời, chứ không, phải một đứa lúc nào cũng có chính kiến riêng của mình.
Ông la nhìn sang hai mẹ con bên cạnh, nhấp. một ngụm trà, thấp giọng nói: “Vậy hai người nói nên làm sao bây giờ?"
Ngô Mạn Lệ cùng Thẩm Nhã Văn liếc nhìn nhau, sau đó Ngô Mạn Lệ lên tiếng: “Anh à, Vân Khanh không thể nhưng chúng ta vẫn còn Nhã Văn mà, Nhã Văn chính là con gái ruột của chúng. ta.
Ánh mắt Thẩm Nghị chuyển sang người Thẩm Nhã Văn, khiến cô ta bỗng chốc trở nên. thẹn thùng: “Mẹ, chuyện này là do chị, sao giờ lại chuyển sang cho con rồi?”
Ngô Mạn Lệ đảo mắt: “Nhã Văn, mẹ là đang. nói nghiêm túc, con là con gái của bố mẹ, không chỉ suốt ngày nghĩ đến việc hưởng thụ cuộc sống, sống tốt đẹp do bố gầy dựng nên, mà cũng phải san sẻ một số chuyện thay cho bố, con hiểu không?”
Thẩm Nhã Văn liền ngồi ngay ngắn, giơ tay
phải lên ranh mãnh nói: “Vâng, mẹ, con hiểu rồi. Bất kì chuyện gì có thể giúp đỡ cho công việc của bố, con nhất định sẽ đốc hết toàn lực.”
Lời vừa nói không khỏi khiến Thẩm Nghị đặc biệt vừa ý, nhanh chóng gật đầu: “Mạn Lệ, vẫn là do em dạy tốt, Vân Khanh, thật sự không thể trông cậy được, đúng là làm tôi thất vọng.”
Ngô Mạn Lệ cười: “Không có biện pháp nào cả, em cũng không phải mẹ đẻ, nói mấy câu liền bị cho là có tâm tư riêng.”
*“Hừ! Là đo nó tự mình không biết tốt xấu.” Thẩm Nghị giận giữ nói lại.
Sau đó nhíu mày tiếp tục: “Suy nghĩ của em, là đưa Nhã văn tới nhà họ Mộ?”
Ngô Mạn Lệ gật gật *Đối với Nhã Văn, chúng ta có thể hoàn toàn yên tâm, con bé không, phải áo bông nhỏ tri kỷ của bố mẹ sao.”
“Nhưng Nhã Văn mới hai mươi tuổi.” Suy cho. cùng Thẩm Nghị vẫn là yêu thương đứa con gái nhỏ này, không nghĩ tới sớm như vậy đã phải gả con bé ra bên ngoài rồi.
Ngô Mạn Lệ bên cạnh biết ông ta đã đao động, cười nhẹ nhàng nói: “Hai mươi tuổi thì làm sao
chứ? Có thể định mối hôn sự này trước mà, đợi đến khi Nhã Văn tốt nghiệp đại học rồi kết hôn, không phải đều như nhau sao?”
Thẩm Nghị sờ trán rơi vào trầm tư.
“Bố, nếu có thể mang lại lợi ích cho nhà chúng ta, con gái không để tâm, người phải tin tưởng con, con nhất định giành lấy lợi ích tốt nhất về đây.” Thẩm Nhã Văn kiên quyết nói, giống như đã hạ quyết tâm lớn muốn vì gia đình mà hy. sinh.
Nhìn vẻ mặt ôn nhu xinh đẹp của con gái, Thẩm Nghị rốt cuộc cũng gật đầu.
Thẩm Nhã Văn dịu dàng nở nụ cười.
Ngô Mạn Lệ tiếp tục nói: “Nhưng mà, lão Thẩm, chúng ta với Ngài Mộ không thân quen lắm, chỉ sợ vẫn là cần Vân Khanh giới thiệu thêm?
Thẩm Nhã Văn sửng sốt, lập tức phản đối: “Vì cái gì mà phải để chị ấy giới thiệu thêm? Hôm nay. chúng ta cũng thấy rồi, chị ấy nhất thời nổi lòng, tham nên mới nói đề cập đến chuyện này, vậy tại sao nhà ta không trực tiếp tìm đến Ngài Mộ:
Trong lòng Thẩm Nhã Văn suy nghĩ, cô ta có
điểm gì không bằng Tống Vân Khanh? Luận dung mạo, đáng người, có điểm nào cô ta thua kém chứ? Một đối tượng kết hôn tốt như vậy, dựa vào. đâu mà có thể để cho Tống Vân Khanh, người luôn bị cô ta chà đạp dưới chân đễ đàng có được?
Nếu Ngài Mộ có thể đáp ứng lời “cầu hôn” trước đó của Tống Vân Khanh, vậy nhất định có. thể đáp ứng cô ta.
Thẩm Nghị cũng cảm thấy những lời này của Thẩm Nhã Văn vô cùng hợp lý, cân nhắc một lúc, nói: “Vậy, ngày mai chúng ta đến tập đoàn quốc tế RS một chuyến đi.”
Bên ngoài biệt thự nhà họ Thẩm, Mộ Hi Thần dừng xe, đảo mắt sang ghế phụ nhìn Tống Vân Khanh mệt đến nỗi ngủ quên, không nói gì.
Hôm nay là lễ đính hôn của cô, cô mặc một chiếc váy dài tới gối màu trắng, mái tóc được đánh rối kĩ càng, vài sợi tóc xoăn rủ xuống, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại tái nhợt đi.
Ngoại hình này của cô, so với lúc nhỏ không. thay đổi gì nhiều.
Cô vừa phải bước ra khỏi ánh đèn hoa lệ, vừa phải chịu nhiều ấm ức như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng đau đớn.
Mấy năm nay, cô đã sống như thế nào?
Hình như không được tốt lắm.
Mộ Hi Thần đưa váy vén từng sợi tóc của cô ra sau tai, cảm thấy vô cùng có lỗi.
Lông mi của Tống Vân Khanh khẽ động, sau đó liền tỉnh đậy.
Nhìn ánh mắt của Mộ Hi Thần ở đối diện, không khỏi thất thần một lúc.
“Tỉnh rồi?” Mộ Hi Thần ôn nhu hỏi.
Tống Vân Khanh chớp chớp mắt, kí ức như thủy triều nhanh chóng ùa về, cô hít một hơi thật sâu như để xoa dịu nỗi đau sâu trong lòng mình.
Nhìn biệt thự nhà họ Thẩm trước mặt, cô chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Đây là nhà của cô, nhưng từ khi mười tuổi, cô đã trở thành người thừa trong chính căn nhà này.
Lúc trước, không có mẹ cùng ông ngoại nhưng vẫn còn có Vệ Tử Kiệt bên cạnh.
Nhưng nay, chỉ còn cô cô độc một mình.
Không những thế, cánh cửa phía trước bây giờ
như một cái miệng mở to đầm đìa máu, bất cứ lúc nào cũng nhăm nhe nuốt chửng cô cùng với tâm huyết cả đời của ông ngoại và mẹ.
“Cần tôi đưa em vào hay không?” Mộ Hi Thần. nhìn Tống Vân Khanh đơ ra trước mặt, nhẹ giọng. hỏi.
Tống Vân Khanh chậm rãi lắc đầu.
Ánh mắt cô nhìn về phía trước, giọng nói bình tĩnh nhưng hoàn toàn không có một chút ấm áp.
“Ngài Mộ, chúng ta làm một giao dịch được không? Tôi hiện tại cần rời khỏi nơi này, nhưng bọn họ chắc chắn không đồng ý để tôi thuê phòng, bên ngoài, trường học tôi cũng đang xây sửa lại cơ sở vật chất, học kỳ sau bắt đầu thì toàn bộ sinh. viên năm tư đều đã đi tìm cơ sở thực tập, không. thể tiếp tục ở lại ký túc xá. Chỉ còn một biện pháp duy nhất là kết hôn, sau khi kết hôn có thể quang minh chính đại rời khỏi nơi này rồi.”
Mộ Hi Thần siết chặt tay lái.
“Tôi muốn gả cho anh, sau đó chuyển tới chỗ ở của anh, hàng tháng sẽ trả tiền nhà, nếu không. đủ chúng ta có thể viết giấy nợ. Đợi đến khi tôi đủ hai lăm tuổi, sẽ đủ điều kiện để kế thừa di sản, đến lúc đó tôi cũng sẽ trả hết cho anh, sau khi làmthủ tục ly hôn, một nửa di sản này cũng sẽ chia choanh, coi như lợi ích của việc anh đã kết hôn cùng tôi.”