Thấy An Kỳ thong dong ngồi trên hàng ghế không xa, chân không không ngừng đung đưa qua lại, Tư Thiên Dật nét mặt như không có chuyện gì xảy ra, phong khinh vân đạm bình tĩnh đi lại hàng ghế kế bên cô mà ngồi xuống.
An Kỳ một lần nữa sống lưng lạnh toát, ngay lập tức ngồi thẳng người.
Tiếp tục giả thành bộ mặt "tiểu nhút nhát, vô tội, lấy nước mắt giải quyết vấn đề"... hazz kẻ thức thời là trang tuấn kiệt mà...
" ha... xin chào, nhiều lần tình cờ gặp như vậy, chắc chúng ta cũng có duyên lắm... không biết tôi có thể mạo phạm xin danh tính anh không?... nếu... nếu anh không nói cũng không sao"
Lại tiếp tục làm cái bộ mặt mím mím, đến đoạn " anh không muốn cho cũng không sao" tay lại không lắc lắc tỏ ra không sao... nhìn bộ dạng như vậy phụ nữ cũng phải rục rịch.
Lời này khỏi phán xét cũng biết là nói dối a, cả cái xã hội thượng lưu ai mà chẳng biết người ăn trên ngồi trước như Tư Thiên Dật được, lại nói thời gian qua cô cũng không ở không mấy, thường xuyên trao đổi với anh trai về một số người phong vân trong giới như là Tư Thiên Dật nên cô thừa biết rõ anh! Lại nói nói nói An Kỳ cô mà muốn bát quái thì hơn bất kì ai nhé!
Tư Thiên Dật quay người nhìn thẳng vào cô, môi phát ra nụ cười nhẹ.
" cô hỏi tôi như vậy, sao không tự giới thiệu mình trước?" Giọng nói không tự chủ mà nhẹ xuống.
Càng nói, Tư Thiên Dật rất ít mở miệng nói ra nhiều từ như vậy.
An Kỳ "..." một con người giảo hoặc a~.
" vậy... xin chào... tôi tên An Kỳ a~
An trong an bình, Kỳ có nghĩa là * nói thầm trong bụng* tự nghĩ ra,
Sau đó lại hạ thấp âm lượng giọng nói thật nhỏ mà thầm thì trong miệng.
" cái tên này tôi phải suy nghĩ cả nửa ngày đấy"
" Tư Thiên Dật"
" hả?"
" tên tôi là Tư Thiên Dật "
" à, thì ra là Tư tiên sinh."
Đang khách sáo nói mấy câu, bỗng nhiên cô cảm thấy gần phía sau mình có người...
An Kỳ cô cảm thấy một dự cảm nào đó không lành, không nhanh không chậm xoay người thì bắt gặp gương mặt lạnh như tiền của Tam Quyền. Cô hít sâu một hơi, tay không ngừng vỗ vỗ vào ngực để trấn an...
Má nó!!!!! Có cần phải xuất hiện một cách bất ngờ như thế này không! Cũng không nên dùng ánh mắt hờ hững cùng với gương mặt lạnh như vậy chứ!!
Huhu cô trời không sợ đất không sợ, chỉ nỗi sợ ma thôi...
An Kỳ cố gắng an ủi tấm thán sắp bị tàn phá nghiêm trọng, lại quay lại cười một cái khách sáo với Tư Thiên Dật.
" Xin lỗi, Tư tiên sinh tôi có chút chuyện riêng, ha ha xin phép xin phép"
" không sao"
Tư Thiên Dật ngoài mặt nói không sao nhưng trong lòng thầm mắmg một câu.
Tư Thiên Dật ở trên thương trường làm mưa làm gió, lại khó gần khó ở khiến người khác không dám lại gần hay tiếp cận, nhưng trong chuyện tình cảm yêu đương gì đó, hay bắt chuyện với người khác giới thì đây chắc chắn là lần đầu tiên trong đời, đối với chuyện này tầm hiểu biết của anh hoàn toàn là con số không nhưng ngoài mặt thì cố tỏ ra không có chuyện gì.